Chương 4: Giữ đứa bé lại đi

Viện trưởng đưa Nhan Nhung Nhung vào, Tư Bá Hành lập tức đứng lên.

“Sao rồi?”

Viện trưởng nhìn thấy ánh mắt căng thẳng chờ mong của vị sếp lớn này, không khỏi nở nụ cười.

Ông đưa tờ báo cáo kiểm tra trong tay cho Tư Bá Hành.

“Tôi đã làm tổng cộng 2 xét nghiệm cho cô ấy và xác nhận cô ấy đã có thai, bởi vì thời gian vẫn chưa dài, không làm siêu âm B, cho nên nếu phán đoán chu kỳ mang thai, cô gái này phải tự mình tính toán.”

Nhan Nhung Nhung cúi đầu, trong lòng tính toán một chút, em bé chắc là vẫn chưa tới một tháng, bởi vì lúc cô và chú đó làm, thì cô vừa mới hết kinh 1 tuần.

Tư Bá Hành cầm tờ giấy kiểm tra đó, nghiêm túc xem đi xem lại mấy lần, tuy anh cũng không hiểu lắm, nhưng trên đó có viết là cô đang mang thai.

Anh sững sờ nhìn Nhan Nhung Nhung hồi lâu, ánh mắt chuyển xuống bụng cô, nơi đó có con của anh sao? Loại cảm giác này quá mức không chân thật, khiến cho anh hơi trở tay không kịp.

Một hồi lâu, anh giống như mới bình phục lại cảm xúc của mình, sau đó mềm mại đưa tay qua.

Nhan Nhung Nhung vội vàng lui về phía sau.

Cô giống như con thỏ sợ hãi, theo bản năng tránh né.

Tư Bá Hành hơi nhíu mày, sao nhút nhát quá vậy trời?

“Cầm lấy, đi thôi, em muốn ở lại đây à?”

Nhan Nhung Nhung nhanh chóng ngước mắt nhìn anh, chậm rãi tiến lên hai bước, đưa tay cẩn thận nắm lấy cánh tay Tư Bá Hành.

Tư Bá Hành kéo cô rời đi, khi đi tới cửa, lại quay đầu dặn dò viện trưởng.

“Chuyện này không được nói cho ai biết, kể cả người nhà họ Tư.”

Nhan Nhung Nhung nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh, trong lòng đau dữ dội, chắc là đứa trẻ này sẽ không được ở bên cô lâu nữa.

Lúc sắp vào thang máy, cô nhỏ giọng hỏi.

“Không làm phẫu thuật ở đây sao?”

Tư Bá Hành dừng bước, quay đầu nhìn Nhan Nhung Nhung, ánh mắt có chút lạnh nhạt.

"Em muốn phá con tôi à?"

Nhan Nhung Nhung cảm giác được anh sắp tức giận, hơi hoảng hốt, theo bản năng buông lỏng tay ra, kéo dài khoảng cách với anh.

Sau đó cô lại mãnh liệt ngẩng đầu, có chút không xác định hỏi.

“Chú… nói vậy là có ý gì ạ?”

Tư Bá Hành cố nén cơn giận dữ dâng lên trong lòng, cố gắng dùng giọng điệu bình thản hỏi.

“Em không muốn giữ lại nó sao?”

Khóe miệng Nhan Nhung Nhung nhếch lên, ánh mắt lập tức đỏ lên.

Cô dùng sức lắc đầu.

“Cháu không có ghét em bé, nhưng cháu không có năng lực nuôi nó ạ.”

“Bộ tôi chết rồi hay sao?”

Một câu rống lên, thấy vành mắt thỏ con phiếm hồng, dáng vẻ sợ hãi, anh lại nhanh chóng nhẹ giọng nói.

"Tôi là cha của đứa trẻ, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Nhan Nhung Nhung sụt sịt.

“Chú, à, không, ngài Tư... chú sẵn sàng nuôi em bé ạ?”

Đối với cách cô đổi xưng hô, Tư Bá Hành hơi nhíu mày, nhưng vẻ mặt lại dịu đi.

“Đây là con của tôi, trong lòng tôi chắc chắn hy vọng nó có thể thuận lợi ra đời rồi, nhưng em còn quá trẻ, chuyện này đối với em mà nói hẳn là gánh nặng, em có thể nói ra hết những khó khăn của mình, tôi sẽ cố gắng bù đắp.”

Nhan Nhung Nhung nhìn anh, cô cảm thấy ngài Tư này thật ra là một người rất tốt, ngày đó cứu cô, tuy sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ anh cũng nguyện ý nuôi em bé, vậy cô có thể sinh em bé đúng không?

Thế nhưng, ba mẹ thì sao? Chờ bụng lớn lên, bọn họ nhất định sẽ phát hiện, tuyệt đối không thể để cho ba mẹ biết.

Tư Bá Hành dắt Nhan Nhung Nhung đi vào thang máy, khi cửa thang máy đóng lại, cả không gian chỉ có hai người bọn họ, Nhan Nhung Nhung vẫn cúi đầu không nói gì.

Tuy trong lòng Tư Bá Hành sốt ruột như lửa cháy, nhưng cũng không ép buộc, đó mới là một cô gái mười chín tuổi, gặp phải chuyện như vậy, chắc là rất lo lắng.

Trong yên tĩnh chỉ có thể nhìn thấy mấy con số từ từ nhảy lên trong thang mày, hai người đều không nói lời nào, không biết đều đang suy nghĩ cái gì.

Mãi cho đến khi con số nhảy đến tầng ba, Nhan Nhung Nhung mới ngẩng đầu, nhìn Tư Bá Hành hỏi.

“Vậy phải làm sao bây giờ?’

Tư Bá Hành ngẩn người, đồng thời trong lòng dường như có thứ gì đó bị xúc động, gia đình anh mỗi người đều là người tự chủ cường đại, chưa bao giờ có người hỏi anh phải làm gì bây giờ cả.

Hôm nay cô gái mười chín tuổi này, với đứa con trong bụng, hỏi anh phải làm gì với đôi mắt ngây thơ, thuần khiết này chứ.

Giờ khắc này Tư Bá Hành cảm thấy mình quả thực là cầm thú, sao ngày đó lại ra tay làm chuyện bậy bạ với một đứa nhóc mới lớn như vậy?

Thật ra anh cũng rất phiền muộn, anh luôn rất tự chủ, những thủ đoạn câu dẫn đó thấy quá nhiều, nhưng chưa bao giờ một lần cầm giữ không được, duy chỉ có ngày đó, cô gái này bám ở trên cổ anh phả hơi thở thơm tho lên, một đôi trong mắt thanh thuần lộ vẻ mị thái, cọ lên lửa nóng trong người anh.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, âm thanh ồn ào bên ngoài truyền đến, anh hơi nhíu mày, dắt Nhan Nhung Nhung đi thẳng ra khỏi bệnh viện.

Một lần nữa ngồi vào trong xe của anh, anh mới nhìn Nhan Nhung Nhung hỏi.

"Em có muốn sinh nó ra không?"

Nhan Nhung Nhung gật đầu, tay nhẹ nhàng vuốt cái bụng bằng phẳng của mình.

“Em bé rất vô tội, nó thật xui xẻo khi đầu thai vào bụng cháu, ngài Tư à, thật ra sau khi biết mang thai cháu cũng rất sợ hãi, cháu không thể để cho ba mẹ biết, cho nên mới muốn làm phẫu thuật.”

“Tôi sẽ giải quyết chỗ ba mẹ em, tôi sẽ…”

Tư Bá Hành mới nói tới đây, Nhan Nhung Nhung đã lắc đầu thật mạnh, tâm trạng có chút kích động.

:Không được, không được đâu, tuyệt đối không thể để cho bọn họ biết được.”

Thấy cô sợ hãi như vậy, Tư Bá Hành vội vàng nói.

"Được, vậy thì không cho ba mẹ em biết, em đừng sợ, tôi sẽ nghĩ cách, nhưng em qua mấy tháng nữa, bụng sẽ lớn, em có thể phải dọn ra ngoài, hơn nữa mang thai, em cần phải được chăm sóc, ba mẹ em có thời gian chăm sóc em không?"

Nhan Nhung Nhung nghĩ đến thái độ của ba mẹ mình, cô không thi lên đại học, nếu như không làm việc ở nhà, chỉ sợ mẹ cũng sẽ đuổi cổ cô ra khỏi nhà rồi.

Thấy Nhan Nhung Nhung không nói lời nào, Tư Bá Hành nói.

“Vậy như vậy đi, em nghĩ cách dọn ra ngoài đi, tôi sẽ chăm sóc cho em.”

“Hả?”

Nhan Nhung Nhung có chút mờ mịt, ngài Tư không có việc làm sao? Có thời gian chăm sóc cô không? Hơn nữa cô cảm thấy mình cũng không cần chăm sóc, nếu rời khỏi ba mẹ, cô có thể tự chăm sóc mình.

“Chú để cháu suy nghĩ một chút rồi cháu sẽ cho chú câu trả lời có được không?”

Tư Bá Hành thật ra rất lo lắng cho cô, nhưng cũng không dám ép cô, chỉ có thể gật đầu.

Anh lái xe lại cùng Nhan Nhung Nhung đi lấy xe ba bánh của cô.

Đây là lần đầu tiên Tư Bá Hành ngồi loại xe này, Nhan Nhung Nhung cưỡi ở phía trước, anh mặc một thân quần áo hàng hiệu, ngồi xổm trong thùng xe đựng gà quay, gió mạnh thổi mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của anh loạn cả lên, ánh mắt cũng bị gió thổi không mở ra được.

Nhan Nhung Nhung không dám kéo anh thẳng đến cửa hàng, mà dừng lại ở đầu phố, cô vừa quay đầu lại, chợt thấy Tư Bá Hành đầu bù tóc rối, mặt hơi nhăn nhó.

Cô sửng sốt.

“Ngài tư, chú…”

Cô mím chặt môi, khống chế không cười ra, cả người anh rất chật vật, tuy vẫn là một thân khí chất rụt rè, nhưng vẻ mặt lúc này lại oán niệm, điều này làm cho Nhan Nhung Nhung ngược lại cảm thấy anh dễ gần hơn nhiều.