Chương 7: Ở nhà của Tư Bá Hành

Dì vào phòng ngủ, thay áo ngủ cho Nhan Nhung Nhung, Tư Bá Hành đứng ở cửa, hỏi.

“Cô ấy thế nào rồi? Nếu đổ mồ hôi thì giảm nhiệt độ điều hòa sẽ xuống một chút.”

Dì giúp việc đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

“Không đổ mồ hôi, nhưng có lẽ là đói bụng, tôi nghe thấy tiếng bụng cô ấy kêu.”

Tư Bá Hành sửng sốt, dì giúp việc cười nói.

“Vậy tôi đi làm chút gì cho cô ấy ăn nhé?”

“Không cần, công việc của dì xong rồi đấy.”

Dì giúp việc thu dọn đồ đạc của mình xong, lúc ra cửa, cởi giày bỏ vào trong túi, lúc này mới rời đi.

Tư Bá Hành nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ xuống, ánh sáng rất tối, cô còn đang ngủ say, anh đứng ở bên giường, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ của cô, cô là một cô gái rất thanh tú, ngũ quan dịu dàng, môi cũng rất đẹp, giống như đào mật, chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được vị ngọt khi nhấm nháp bờ môi ấy.

Trong đầu Tư Bá Hành không khỏi hiện lên vẻ ngọt ngào của đôi môi đêm đó.

Bộ phận nào đó trên thân thể không khống chế bắt đầu có phản ứng, anh thầm mắng chính mình là cầm thú, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.

Chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh, sau đó vào bếp.

Mở kiểu nhà bếp, mặc dù thiết bị cho dù tốt, mùi vị vẫn sẽ tràn ra trong nhà, Nhan Nhung Nhung đang ngủ mơ mơ màng màng, chợt ngửi thấy một mùi thơm, còn mang theo mùi sữa nồng đậm

Cô ngồi dậy, còn có chút mờ mịt.

Đây là phòng ngủ, ngài Tư đưa cô về nhà sao? Hay là đưa cô đến khách sạn?

Xuống giường bật đèn, phòng ngủ màu sắc rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, rèm cửa sổ màu nâu xám, ga giường và chăn đều là màu sắc nặng nề, ngược lại rất phù hợp với tính tình lãnh đạm của ngài Tư.

Cô mở cửa đi ra ngoài, ngửi mùi tìm tới, chợt thấy Tư Bá Hành bận rộn trong bếp, Nhan Nhung Nhung nhẹ nhàng mím môi, cô cảm thấy ngài Tư như vậy rất bình dị gần gũi.

“Chú còn biết nấu ăn luôn?”

Tư Bá Hành nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy cô gái mặc váy ngủ màu nhạt, duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, trong mắt hắn khó nén một chút kinh ngạc.

“Em tỉnh rồi à? Thế nào? Thân thể em ổn chứ?”

Nhan Nhung Nhung gật đầu, đi vài bước vào phòng bếp.

“Cháu ổn, cám ơn chú.”

Ánh mắt Tư Bá Hành dừng trên chân cô, mi tâm nhíu lại.

“Tôi quên mua dép cho em rồi.”

Nhan Nhung Nhung cúi đầu nhìn chân mình, ngón chân trắng nõn giật giật, hơi xấu hổ nói.

“À, cháu ổn, như vậy là được rồi ạ.”

Tư Bá Hành đi tới bên cạnh cô, khom lưng ôm cô.

Nhan Nhung Nhung ngửa cổ ra sau, căng thẳng nhìn anh.

“Chú...... Chú làm gì vậy?”

“Đừng lộn xộn!”

Giọng Tư Bá Hành trầm thấp, giọng điệu không thể từ chối, Nhan Nhung Nhung khá sợ hãi, không dám động đậy nữa, bị Tư Bá Hành bế ngang lên.

Trái tim nhỏ nhắn của Nhan Nhung Nhung đập có chút không có quy luật, mặt đỏ bừng ôm cổ Tư Bá Hành, nhưng cô lại không dám ôm quá chặt, như vậy có vẻ quá mức thân mật, nhưng buông lỏng lại sợ mình ngã xuống.

Cô rối rắm không thôi, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Đến mười chín tuổi, cô còn chưa từng cùng một người đàn ông thân cận như vậy qua, cho dù là ba của cô cũng chưa bế cô được hai lần.

Tư Bá Hành đặt cô lên ghế trong phòng ăn, Nhan Nhung Nhung lập tức rụt chân lại, toàn thân đều lún vào trong ghế, đồng thời lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bá Hành nhìn chân cô lần nữa.

"Lát nữa ăn cơm xong, tôi dẫn em đi siêu thị một chuyến, đồ dùng sinh hoạt, đồ dùng vệ sinh cá nhân của em đều phải đặt mua, vừa rồi tôi chỉ mua cho em mấy bộ quần áo, đừng đi chân trần nữa, bị cảm lạnh không tốt cho em và con đâu."

Nhan Nhung Nhung nghe anh nói quần áo, mới biết sau phát hiện mình bây giờ đang mặc váy, váy ngủ rất đẹp.

Mặt cô lập tức đỏ bừng lên, quần áo cô đều đã thay xong nhưng trong phòng này chỉ có cô và Tư Bá Hành, cô chớp mắt vài cái, lại lén nhìn Tư Bá Hành một cái, lại cúi đầu lần nữa.

Tư Bá Hành thấy cô muốn hỏi, lại liều mạng muốn trốn đi, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không trêu cợt cô, nói thẳng.

“Quần áo của em là dì giúp việc thay cho đấy.”

Nhan Nhung Nhung ngẩng đầu, ồ một tiếng, nhưng nhiệt độ trên mặt vẫn không giảm xuống, có thể cô thật sự ít ở chung với đàn ông, sao có thể luôn cảm thấy căng thẳng chứ.

Anh đứng dậy và đi vào bếp.

“Tôi đi múc cháo cho em.”

Cháo hoa cho một chút rau dưa vụn, còn thêm sữa, tràn đầy mùi sữa.

Nhan Nhung Nhung ngửi ngửi, ngẩng đầu cười nói.

“Ngài Tư, không ngờ chú còn biết nấu ăn nữa đấy.”

Tư Bá Hành quay đầu lại, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

“Tôi biết nấu cháo thôi, những thứ khác thì không.”

Nhan Nhung Nhung ăn một ngụm cháo, nghe vậy vẫn kiên trì khen.

“Cháo chú nấu rất ngon, đã rất giỏi rồi ạ.”

Tư Bá Hành không vạch trần sự thiện lương của cô gái nhỏ này, anh ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Nhan Nhung Nhung ăn từng muỗng từng muỗng ăn cháo, thấy cô đã ăn được nửa chén cháo, mới mở miệng hỏi.

"Ban ngày em có mâu thuẫn với bố mẹ sao?"

Bàn tay cầm thìa của Nhan Nhung Nhung khựng lại, khẽ gật đầu.

“Vâng.”

Tư Bá Hành trầm ngâm một lúc.

"Bởi vì đứa bé à?"

Nhan Nhung Nhung lắc đầu.

“Không phải.”

Cô ngẩng đầu, nhìn Tư Bá Hành, mắt đỏ hoe.

"Nhà cháu có ba đứa con, cháu còn có một người anh trai, một người em trai, cháu là người vô dụng nhất, ngay cả tuyến chính quy cũng không qua, cho nên cháu không có tư cách tiếp tục đi học, mẹ cháu..."

Cô nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn nói tiếp.

Cô luôn cảm thấy nói hết những chuyện xấu trong nhà mình ra rất là già mồm cãi láo, cô không phải muốn tìm kiếm sự đồng tình của ai, hơn nữa ngài Tư đối với cô mà nói, có thể cũng chỉ là người đặc biệt hơn một chút so với người xa lạ, bọn họ thậm chí ngay cả bạn bè cũng không phải, sao lại phải nói với người ta những chuyện này chứ?

Tư Bá Hành thấy cô im lặng, cũng không hỏi nữa, mà là nói.

“Vậy sau đó em có định làm gì không? Còn muốn về nhà không?”

Không đợi Nhan Nhung Nhung nói, anh lại tiếp tục nói.

"Em mang thai con của tôi, tôi có trách nhiệm chăm sóc cho em, ba mẹ em nếu không muốn chăm sóc cho em, hay là… em cứ ở đây nhé?”

Nhan Nhung Nhung mím môi, nhìn Tư Bá Hành.

Thấy cô im lặng, Tư Bá Hành hơi sốt ruột, vừa định khuyên thêm vài câu, chợt nghe Nhan Nhung Nhung nói.

“Ngài Tư, vậy làm phiền chú rồi, chờ cục cưng sinh ra, cháu... sẽ tự mình rời đi.”

Tư Bá Hành khẽ nhíu mày, cũng không nói gì.

Vốn bát cháo sữa này cô cảm thấy rất ngon, nhưng khi ăn nửa bát còn lại, lại cảm thấy không có mùi thơm ngọt ngào vừa rồi.

Đầu óc cô loạn hết cả lên, một hồi nhớ tới mẹ mắng cô vừa lười vừa hèn, bảo cô đi rồi cũng đừng về nữa, một hồi lại nghĩ đến cục cưng của mình đến lúc đó phải cho người khác nuôi, trong lòng cô rất không vui.

Tư Bá Hành vào phòng ngủ thay quần áo, lúc đi ra, phát hiện nửa bát cháo Nhan Nhung Nhung vãn chưa ăn xong, mới nói.

“Nếu như ăn không vô thì đừng ăn nữa, ăn no là được rồi.”

Nhan Nhung Nhung cầm bát lên, uống hết cháo rồi đứng lên nhìn Tư Bá Hành hỏi.

“Bây giờ chúng ta sẽ ra ngoài sao ạ?”