Chương 6: Được Tư Bá Hành cứu

Nhưng tốc độ của xe quá nhanh, cô căn bản không thể tránh được.

Một khắcnàng cảm nhận được tử vong, nàng thật sự sẽ bị đυ.ng chia năm xẻ bảy, cục cưng của nàng, thật vất vả mới có thể sống sót, lại muốn cùng nàng cái này không chịu trách nhiệm mẹ cùng nhau chết.

Ngay lúc cô đang tuyệt vọng, một bóng người từ bên cạnh lao tới, ôm cô nhào sang một bên, thân hình cao lớn của người đàn ông xoay một vòng, khi ngã xuống đất, anh đã dùng thân mình làm đệm cho Nhan Nhung Nhung.

Chiếc xe kia cấp tốc chạy qua bên cạnh bọn họ, Nhan Nhung Nhung nằm đè lên người đàn ông, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của anh .

Cô giật mình tỉnh lại.

“Ngài Tư…’

Cô luống cuống tay chân đứng lên, vội vàng đỡ Tư Bá Hành lên.

“Ngài Tư, chú không sao chứ? Chú vẫn chưa đi hả? Chú có bị thương ở đâu không?”

Khóe mắt Tư Bá Hành giật giật mấy cái, được Nhan Nhung Nhung đỡ đứng lên.

Anh phất tay với Nhan Nhung Nhung.

“Tôi không sao, sao em lại thế? Vừa rồi còn đồng ý bảo vệ con tôi, sao lại chạy ra giữa đường vậy?

Nhan Nhung Nhung cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Cháu xin lỗi!”

Tư Bá Hành quan sát cô một lúc, thấy trên người cô không có một vết thương nào, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lại nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai của cô, lại không khỏi nhíu nhíu mày, vừa rồi anh đứng ở đường đối diện, lúc Nhan Nhung Nhung lao ra còn đang lau nước mắt, vừa rồi ánh mắt cũng đỏ hồng lên.

Anh dịu giọng nói.

“May là không sao, sao em lại ra khỏi nhà? Lại gặp phải chuyện gì à?”

Nhan Nhung Nhung ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tư Bá Hành, hơi mím môi.

Tư Bá Hành là một người rất thông minh, anh biết chuyện chắc chắn không đơn giản, cũng không hỏi nữa.

“Vậy lên xe trước đi, nắng gắt quá.”

Thấy Nhan Nhung Nhung gật đầu, nhẹ nhàng cầm cổ tay cô, dẫn cô qua đường.

Cổ tay cô gái tinh tế làm cho anh không dám nắm quá mạnh, anh sợ mình nắm mạnh một chút sẽ nắm gãy nó, sao lại gầy thế này hả trời?

Tư Bá Hành kéo thật cẩn thận, Nhan Nhung Nhung thì rất ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, bị anh dắt đến bên kia đường như dắt trẻ con.

Mãi cho đến khi lên xe, Nhan Nhung Nhung vẫn còn im lặng.

Cửa hàng gà quay Nhan thị lúc này cũng nhiều khách hơn, Lâm Hân giúp khách gói kỹ gà quay, thu tiền, ngoài miệng còn đang cùng Nhan Giang Hà nói Nhan Nhung Nhung không hiểu chuyện, không thi đậu khoa chính quy, bà còn chưa mắng cô, cô còn dám bỏ nhà đi.

Lâm Hân quyết định lần này nếu Nhan Nhung Nhung muồn về, quyết không thể để cho cô dễ dàng về nhà, nhất định phải để cho cô nhớ thật lâu, xem sau khi về nhà con dám bỏ lại việc không làm nữa hay không.

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy mấy vị khách trong nhà ăn đang nghị luận.

"Ừ ừ, vừa rồi nguy hiểm thật đấy, suýt nữa bị đâm chết luôn, cô gái đứng ở giữa đường đã sợ suýt ngất luôn ấy..."

Nhan Giang Hà đang vớt gà quay dừng lại, liếc mắt nhìn Lâm Hân, ông vội vàng hỏi.

“Chị à, vừa rồi chị nói ai suýt nữa bị đυ.ng chết vậy?”

bà chị đó chỉ ra ngoài cửa.

“Là chỗ kia kìa, một chiếc xe hơi suýt nữa đυ.ng phải một cô bé, nhìn mà tim tôi suýt nữa nhảy ra ngoài, xe đó là xe việt dã, lỡ mà đυ.ng vào thì không biết con bé đó thành ra cái gì nữa.”

Sắc mặt Nhan Giang Hà thay đổi, buông đũa đi ra ngoài.

Đứng ở cửa tiệm, nhìn thấy trên đường xe tới xe lui, không có dáng vẻ hiện trường xe cộ gì.

Bà chị đó ở trong tiệm nói tiếp.

“Con bé đó chưa chết, lúc xe kia sắp đυ.ng vào, được một người đàn ông cứu, chưa sao cả.”

Nhan Giang Hà thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa trở về vớt gà quay cho khách, còn thấp giọng nói với Lâm Hân.

“Chắc không phải nó đâu.”

Lâm Hân hừ lạnh.

"Tôi biết cũng không phải, con bé đó làm gì có gan thi rớt đại học mà muốn tự tử?"

Điều hòa trong xe mở, tản ra vài phần oi bức của mùa hè nóng bức, Nhan Nhung Nhung ngồi ở ghế sau, ánh mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi nghiêng đầu xuống.

Từ gương chiếu hậu, Tư Bá Hành nhìn thấy cô đang ngủ, khẽ thở dài.

Tuy Nhan Nhung Nhung không nói, nhưng anh biết chắc là đã cãi nhau với người nhà, anh tưởng là bởi vì đứa nhỏ, cha mẹ cô biết, cho nên mắng cô, đây là trách nhiệm của anh, anh sẽ không để cho cô gái mười chín tuổi này tự mình đi đối mặt với khốn cảnh như vậy.

Xe lái vào một khu chung cư cao cấp, sau khi đỗ xe xong, Tư Bá Hành mở cửa xe ở ghế sau, nhìn cô gái ngủ rất say ở ghế sau, vẻ mặt cô ngây thơ, nhưng cũng không che giấu được vẻ đẹp, thanh thuần làm cho người ta chạm vào một cái đều cảm thấy rất yếu ớt nên được nâng niu.

Tư Bá Hành khom lưng, cánh tay xuyên qua chân thon thả, bế Nhan Nhung Nhung lên.

Cô gái nhẹ hơn anh nghĩ, Tư Bá Hành cảm thấy mình có thể dễ dàng bế cô bằng một tay chạy hàng chục cây số.

Vì ở gần công ty, Tư Bá Hành mua một căn hộ ở khu này, bình thường anh sống một mình, điều này giúp anh tiết kiệm rất nhiều thời gian đến chỗ làm.

Thời gian của CEO thực sự rất quý giá, tuy thỉnh thoảng đi chơi với vài người bạn nhưng anh không có nhiều thời gian để ăn uống vui chơi như những anh chàng đó, anh dành nhiều thời gian làm việc chăm chỉ cho công ty hơn, bận rộn hơn.

Mở khóa mật mã, anh bế Nhan Nhung Nhung vào phòng ngủ, rèm cửa sổ kéo, ánh sáng trong phòng ngủ rất tối, ánh sáng hành lang chiếu vào một chút, vừa vặn.

Nhẹ nhàng đặt Nhan Nhung Nhung lên giường, anh đi ra gọi điện thoại cho người dọn phòng.

Một người giúp việc hơn bốn mươi tuổi nhanh chóng tới cửa, sau khi Tư Bá Hành xem qua tư liệu cá nhân của cô, lại nhìn người, khẽ gật đầu.

"Vào giúp cô ấy cởϊ qυầи áo đi."

Dì giúp việc sững sờ nhìn Tư Bá Hành, nhất thời cũng không kịp phản ứng, gọi bà tới không phải quét dọn vệ sinh sao? Không nấu ăn? Giúp người ta cởϊ qυầи áo làm gì?

“Đây là một cô gái nên tôi không tiện làm chuyện đó.”

Tư Bá Hành giải thích, sau đó, đứng dậy nói.

“Tôi muốn ra ngoài một chuyến, lát nữa trở về, nếu cô ấy tỉnh, chuẩn bị cho cô ấy chút đồ ăn, nếu không tỉnh, không cần đánh thức cô ấy đâu.”

Tư Bá Hành nói xong, đã cầm áo khoác đi ra cửa.

Dì giúp việc không khỏi thán phục, vị tiên sinh này thật đúng là chính nhân quân tử, cư nhiên bởi vì loại chuyện cởi đồ cho một cô gái mà tìm người giúp việc nữ làm cho, loại công việc này cũng là lần đầu tiên bà được nhận.

Phải nói rằng dì giúp việc nghĩ rất qua loa, nếu cô biết Tư Bá Hành ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã ăn sạch Nhan Nhung Nhung, dì chắc chắn sẽ không cảm thấy anh là chính nhân quân tử, ngược lại sẽ mắng anh là đồ giỏi giả vờ.

Đương nhiên Tư Bá Hành cũng không phải giả vờ, lần đầu tiên anh cơ bản là say, mặc dù anh nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, nhưng cơ thể và bản năng lấn át ý chí của anh, nhưng bây giờ đã tỉnh táo, làm sao có thể cởϊ qυầи áo của con gái nhà người ta được.

Khi anh trở về, dì giúp việc đã giặt sạch quần áo của Nhan Nhung Nhung.

Tư Bá Hành buông một đống túi xách trong tay xuống, từ bên trong lấy ra một cái đưa cho dì giúp việc.

“Áo ngủ, mặc vào cho cô ấy đi.”

Dì giúp việc tiếp xúc với nhiều khách hàng là giới thượng lưu hoặc giàu có nên quen thuộc với một số thương hiệu, giá của bộ đồ ngủ này chắc chắn không hề rẻ, lại có những thương hiệu cao cấp khác, quý ông này thực sự rất ga lăng.