Chương 9: Gả! Phải Gả Cho Ta!

Mạnh đại tướng quân chính là vị tướng tay cầm trọng binh ở biên quan, nếu hắn phản, việc này to lắm.

Sắc mặt Lăng Ngọ lập tức trở nên nghiêm trọng.

“Không phải, ngươi đi theo dỗi Mạnh đại tiểu thư, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều về bẩm báo.”

Mạnh đại tiểu thư? Chính là vị tiểu thư khờ dại đã từ hôn với tam hoàng tử?

Chủ tử nhà hắn từ trước đến nay chưa từng có gì bất thường với bất cứ nữ nhân nào, sao tự dưng lại nổi hứng muốn giám thị một nữ tử?

Chẳng lẽ?

Ánh mắt hắn nhìn Âu Dương Lân có chút ngạc nhiên.

Thấy Lăng Ngọ vẫn đứng tại chỗ, hắn ngẩng đầu nói: “Còn không mau đi?”

Lăng Ngọ lúc này mới phản ứng lại, trả lời: “Vâng ạ.”

Sau đó bóng người của hắn lập tức hòa vào bóng tối.



Liễu thị biết Yên nhi nhà bà ta có thể đến phủ công chúa tham gia tiệc thưởng thu, vui mừng đi tìm nữ nhi nhà mình.

Còn Mạnh Vãn Thu thì ra khỏi cổng phủ, gọi xa phu đánh xe đến phủ Trung Dũng bá.



Bên trong phủ Trung Dũng bá, phu nhân Hạ thị đang gấp đến độ hoang mang lo sợ bỗng nghe được người ngoài cửa vào báo, hắn nói ngoài cửa có người đến thăm.

Mấy ngày gần đây bà bận tìm kiếm tiểu nhi tử của nhà mình, không còn tâm trí đâu để gặp người khác.

Mạnh Vãn Thu đã sớm đoán được tình hình này, đặc biệt bảo hạ nhân bẩm báo với Hạ thị, nói nàng biết được tung tích của Hoàng Diễn Đình.

Hạ thị mấy hôm nay không ngủ ngon vừa nghe người đến phủ có biết tung tích của tiểu nhi tử, vội vàng bảo người đón Mạnh Vãn Thu vào sân sau.

Mạnh Vãn Thu nhìn thấy khuôn mặt u sầu và bộ dạng vô cùng tiều tụy của Hạ thị, nàng còn chưa kịp mở miệng, bà ấy đã vội vàng hỏi: “Ngươi biết tung tích của Diễn Đình nhà chúng ta? Bây giờ nó đang ở đâu?”

Nhìn ánh mắt nóng vội của Hạ thị, Mạnh Vãn Thu có hơi không nỡ.

Nhưng Hoàng Diễn Đình đã chết là sự thật, nàng có không nỡ cũng phải mở miệng.

“Phu nhân, tên của quý công tử gọi là Hoàng Diễn Đình phải không?”

Hạ thị gật đầu.

“Hôm qua hắn báo mộng cho ta, nhờ ta tới báo tin cho người, hắn đã qua đời rồi.”

Hạ thị đang chờ mong nhìn Mạnh Vãn Thu, đột nhiên nghe được tin tức này, bà ấy như bị ngũ lôi đánh trúng, cơ thể xụi lơ lên mặt bàn, sắc mặt tái nhạt.

“Không, không thể nào, nó chỉ là ham chơi, chỉ là đi lạc mà thôi.”

“Hắn có muốn báo mộng, cũng phải báo cho ta mới phải.”

Hạ thị không muốn nghe bất cứ tin xấu nào về Hoàng Diễn Đình.

Một hơi không nhuận, suýt nữa ngất xỉu.

Nha hoàn bên cạnh Hạ thị nhanh tay lẹ mắt đỡ Hạ thị, không vui nói: “Vị tiểu thư này xin chớ có nói bậy nói bạ, phu nhân nhà ta đã mất ngủ mấy hôm nay rồi, không chịu nổi lời nói bừa của ngươi.”

Mạnh Vãn Thu tiếc rằng vẫn phải khiến bà ấy đau lòng rồi: “Phu nhân, ta vốn cũng không tin, nhưng hôm nay hỏi thăm mấy lần mới biết được quý phủ đúng là đang đi khắp kinh thành tìm người, nên ta mới đến.”

“Trong mộng hắn nói hắn bị người ta đẩy xuống cái giếng trong một tòa viện tử ở hẻm Xuân Liễu, hắn nói hắn rất lạnh.”

“Phu nhân coi như ta nói bừa cũng được, nhưng xin hãy cho người qua bên đó tìm thử đi, ta cũng không muốn đó là sự thật.”

Hạ thị tuổi mới qua ba mươi, nhưng vì chuyện của tiểu nhi tử mà tinh khí cả người đã tuột dốc không phanh, tin báo của Mạnh Vãn Thu không khác nào trời đã rơi tuyết còn đổ thêm mưa.

Nam tử vừa mới đi tìm người nhưng không có kết quả trở về đang từ ngoài sân bước vào, đúng lúc nghe được lời của Mạnh Vãn Thu, cơ thể căng cứng.

Hắn bất chấp lễ nghi nam nữ, kéo Mạnh Vãn Thu qua hỏi: “Vị cô nương này, lời ngươi nói có bằng chứng không?”

Mạnh Vãn Thu lắc đầu: “Vẫn chưa có, chỉ là tối qua một nam hài xuất hiện trong mộng của ta, mặc ngoại bào màu xanh lơ, cả người hắn ướt sũng, trên eo đeo một chiếc túi thơm có thêu chữ ‘bình an như ý’, hắn nói đó chính là bùa bình an do mẫu thân hắn đi chùa Pháp Duyên cầu cho hắn.”

Hạ thị nghe được lời này, rốt cuộc không kìm nổi mà nước mắt tuôn như mưa: “Hắn thật sự nói như thế sao?”

Trong giọng nói trong trẻo mang theo run rẩy, bùa bình an kia là thứ mấy ngày trước bà mới cầu về được, Đình nhi nó ngày nào cũng mang theo.

“Con của ta, con thật sự gặp bất trắc rồi sao? Con thật tàn nhẫn, sao không vào mộng của mẫu thân mà báo chứ.”

Nam tử xấp xỉ tuổi với nàng lại chỉ nửa tin nửa ngờ, vì sao tiểu đệ lại báo mộng cho một cô nương xa lạ?

“Nương. Nương đừng nóng vội, con đây sẽ đi tìm theo hướng cô nương đã chỉ, có thể giấc mơ của cô nương này không chính xác đâu.”

Hạ thị mong đợi ngẩng đầu: “Thật vậy ư?”

Hoàng Diễm Minh đối diện với ánh mắt như thế của mẫu thân mình, trong lòng cũng không dám chắc chắn.

Hắn không trả lời Hạ thị, chỉ hỏi Mạnh Vãn Thu: “Cô nương, có thể để lại danh tính được không? Một ngày nào đó tìm thấy tiểu đệ, chúng ta tất sẽ mang trọng lễ tới cửa cảm tạ.”

Mạnh Vãn Thu không hề giấu giếm: “Ta là đại tiểu thư phủ tướng quân.”

“Được, đa tạ!”

Hoàng Diễn Minh nhận được đáp án, lập tức dẫn người đi đến hẻm Xuân Liễu.

Sau khi Mạnh Vãn Thu chuyển lời cho Hoàng Diễn Đình xong, chuẩn bị rời đi, lại bị Hạ thị ra sức kéo lại dò hỏi cảnh ngộ trong mộng.

Mạnh Vãn Thu cuối cùng không đành lòng, ở bên khuyên giải.

Hơn nửa canh giờ sau, ngoài viện truyền đến tin tức xác nhận Hoàng Diễn Đình đã gặp nạn, nữ tử yếu đuối như Hạ thị lại không khóc nữa, bà run run để người đỡ ra khỏi sân.

Bà cực lực kìm nén bi thương: “Đỡ ta đến gặp mặt Diễn Đình lần cuối, gọi quản gia đến gặp ta, cử một người đến thông tri cho bá gia ở công bộ, rồi dẫn tất cả những ai đang có mặt ở hậu viện đi ra trước sân nhìn Diễn Đình cho ta.”

Lúc này trong mắt Hạ thị ngập tràn hận thù.

“Đình nhi, đợi nương bắt được kẻ hại con, chắc chắn sẽ chém hắn thành trăm mảnh!!”

Mạnh Vãn Thu biết nàng không nên ở lại thêm nữa, đứng dậy cáo từ.

Hạ thị phái người đưa Mạnh Vãn Thu về thẳng phủ tướng quân....

Âu Dương Ngọc Tình cũng thở dài một tiếng: “Lúc trước khi ta đi, có lẽ mẫu phi cũng đã đau đớn như vậy.”

Cảm xúc của nàng ta rõ ràng có chút chùn xuống, Mạnh Vãn Thu thoáng chốc cảm giác được nhiệt độ bên cạnh đang dần giảm xuống.

“Làm phụ mẫu, hầu như đều như thế.”

Mạnh Vãn Thu ở trên cầu Nại Hà đã từng nhìn thấy quá nhiều quỷ hồn không chịu uống canh mạnh bà, đa phần trong số họ là những người làm phụ mẫu không muốn quên mất con cái ở dương gian.

Hai người đau lòng chưa được bao lâu, Lục nhi thấy Mạnh Vãn Thu, lập tức mừng rỡ vọt đến trước mặt nàng.

“Tiểu thư tiểu thư, mười vạn lượng hoàng kim mà lục hoàng tử điện hạ tặng cho tiểu thư được đưa đến rồi, người còn đang chờ trong sân của chúng ta nữa đó.”

“Tiểu thư mau về đi.” Mười vạn lượng hoàng kim nha, khí thế khoa trương hơn lần trước của tam hoàng tử không phải chỉ một tẹo thôi đâu.

[Oa! Thằng nhãi hoàng tôn đó làm thật sao?]

Âu Dương Ngọc Tình vèo một cái biến mất ngay tại chỗ.

Mạnh Vãn Thu cũng bước về hướng Thu Lan uyển.



Thu Lan uyển.

Ngoại trừ người của lục hoàng tử phái tới ra còn có cả Liễu thị đang sắp rơi tròng mắt.

Lần này người đưa hoàng kim đến chính là Lý ma ma bên cạnh lục hoàng tử, bà ấy đoan trang hào phóng, nguyên liệu của bộ y phục trên người bà ta còn đẹp đẽ quý giá hơn cả Liễu thị.

[Chậc chậc chậc, Mạnh Vãn Thu, ngươi phát tài rồi!]

[Gả, gả cho ta!]

[Nhất định phải gả!]

Hồi nàng ta còn sống, nếu có nam nhân chơi trội như thế này xuất hiện, thì làm sao nàng ta còn thèm quay đầu nhìn anh hùng cao to như Mạnh lão tướng quân?

Lý ma ma thoáng nhìn là một người cực kỳ dễ khiến người ta muốn đến làm thân, bà nhìn thấy Mạnh Vãn Thu về tới, dáng vẻ vô cùng xuất sắc, nhưng nhìn thêm chốc nữa, không hiểu sao lại chau mày.

Bà và Mạnh Vãn Thu chào hỏi với nhau, sau đó giao cho nàng mười mấy rương hoàng kim.

“Mạnh đại tiểu thư, mấy thứ này đều là tâm ý của điện hạ nhà ta, hắn bảo người đừng để bản thân thiếu ăn thiếu uống.”

Bà ta cho cung nữ bên người đi đo kích cỡ cơ thể Mạnh Vãn Thu.

“Trong phủ tướng quân hiện không có nam nhân nào hữu dụng, cảnh ngộ trong phủ thật là đáng thương, đường đường là một đại tiểu thư lại mặc cái gì trên người thế này? Lão nhân hồi cung sẽ cho người may đồ mới cho người.” Lời nói của Lý ma ma rõ ràng mang theo chê trách.

Liễu thị nghe thấy lời này thì xấu hổ đến luống cuống: “Lý ma ma hiểu lầm, quần áo mùa đông của nàng hai ngày nữa mới được đưa đến.”

“Nga? Vậy đồ mùa thu đâu?” Lý ma ma đã nhìn nhiều thành quen các loại chuyện xấu xa nơi hậu trạch, một chút tâm kế này của Liễu thị sao bà lại không nhận ra?

“Ta thấy kiểu dáng đồ thu của phu nhân tướng quân nhìn rất mới, đồ của năm nay phải không?”

Sau đó bà ta lại nhìn qua Thu Lan uyển một vòng: “Phủ tướng quân đã lưu lạc đến mức này rồi sao? Đường đường là sân của đại tiểu thư mà so ra nhìn còn kém hơn cả phòng ở của hạ nhân của điện hạ.”

“Thân làm kế mẫu chớ có nên khắc khe quá mức với con cái của nguyên chủ mẫu, bằng không rất dễ gặp báo ứng.”