Chương 3: Không Để Lại Một Cọng Lông

“Thì ra là thế, lão gia quả thực là liệu sự như thần!”

“Ha ha ha ha ha ha......Lão tặc Vân Hổ Không ai bì nổi chỉ sợ ngàn lần cũng không nghĩ ra, sẽ có một ngày hắn bại dưới tay ta!”

“Uy Đức Hầu gia? Chiến thần tướng quân? Hừ, đi qua ngày mai, cũng chỉ còn là một đống xương khô mà thôi.”

Vân Điềm Điềm nghe rõ mồn một lời nói từ trong phòng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tốt lắm, vốn chỉ là muốn cho Đường phủ một bài học, bây giờ xem ra, nếu như hôm nay nàng không thể khiến cho Đường Hoài Phong biến thành Lại bộ Thượng thư nghèo nhất trong lịch sử, thì nàng sẽ tự đâm đầu xuống đất mà chết.

Không có gì để nói nữa, nhanh chóng bay tới bảo khố, trước mắt chính là vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ, vải vóc ăn mặc, da lông vật trang trí, khế đất khế nô bộc, đủ loại dược liệu còn có những vật linh tinh khác, tràn đầy một phòng lớn.

Không hổ là Lại bộ Thượng thư, đúng là có nhiều chất béo.

Tùy ý mở ra hai cái cái rương, những tia sáng màu vàng óng ánh lóe lên thiếu chút nữa làm nàng mù mắt.

Một rương vàng chính là 1 vạn lượng hoàng kim, nơi này có mười rương vàng, hai mươi bốn rương bạch ngân, 1 vạn lượng hoàng kim tương đương 10 vạn lượng bạch ngân, theo lý thuyết ở đây chỉ là vàng bạc liền khoảng chừng 124 vạn lượng bạch ngân.

Cái người ta hay gọi là phất nhanh như nhiều gặp gió, đây chính là ví dụ điển hình nhất.

Gió nhẹ thổi qua toàn bộ nơi này, tất cả mọi thứ trong nháy mắt biến mất, không để lại dù chỉ một cọng tóc.

Sau đó là đến căn phòng của Đường lão gia và Đường phu nhân, trang trí theo phong cách hoa lệ xa xỉ rất được Vân Điềm Điềm yêu thích.

Nàng lượn quanh một vòng trong phòng, từ những đồ vật lớn như tủ giường, đến những thứ nhỏ như kim khâu, đều không chừa lại một manh giáp.

Kho chứa đồ riêng của hai người cũng bị vơ vét trơ trọi, hơn nữa bên trong còn phát hiện một cái mật thất, mở ra không chỉ có một lượng lớn vàng bạc châu báu, mà còn có một số thư từ văn kiện, nhưng xem xét làm gì cho mệt, chỉ hai chữ thôi —— Lấy hết!

Kế tiếp chính là những căn phòng khác của Đường phủ, không ngoại lệ đều vô cùng xa hoa, làm cho Vân Điềm Điềm vừa cười miệng toe toét vừa nói thầm: “Cám ơn, nhờ có các ngươi mà ta mới nhận ra trước kia bản thân nghèo nát đến mức độ nào......” Thế là quen tay hay việc, ngay cả một cọng lông cũng không để lại.

Vơ vét xong, Vân Điềm Điềm cảm thấy không còn gì nữa đang định rút lui, liền phát hiện dưới nền đất có gì đó không thích hợp, có lỗ hổng để gió luồn qua được.

Kiểm tra một chút hóa ra là có nhà kho ẩn giấu dưới mặt đất!

Vừa vào bên trong, Vân Điềm Điềm cũng phải sợ ngây người.

Lương thực.

Vô số lương thực!

Nhìn sơ qua thôi đoán chừng phải có mấy vạn bao, tính ra là mấy trăm tấn lương thực.

Còn có mười mấy cái rương lớn, cũng đều là hoàng kim, trong đó có một cái cái rương hoàng kim mà đặt phía trên là một chồng ngân phiếu, một tấm 1 vạn lượng, hết thảy một trăm tấm.

Đương nhiên rồi, Vân đại tiểu thư nhà ta lại có mấy trăm vạn lượng bạch ngân vào túi!

Vân Điềm Điềm không biết nên nói gì bây giờ, Đường lão gia...... Đúng là người tốt mà!

Sau khi không hề nể nang mà nhận lấy tiền tài, nàng liền chuyển ngay sang phòng bếp.

Lúc này không phải là thời điểm để nấu cơm, trong phòng bếp không có một người. Dầu muối tương dấm đường, hành gừng tỏi, khác đủ loại đồ gia vị, nồi niêu gáo chậu, củi lửa, rau củ hoa quả thịt trứng gà sữa bò, nói chung là tất cả đồ vật có thể lấy đi nàng đều không buông tha.

Liên tục xác định không còn lại dù chỉ một hạt gạo, Vân Điềm Điềm hài lòng rời khỏi Đường phủ.

Nhưng chưa hết, Vân Điềm Điềm lại trôi dạt đến phủ Đại hoàng tử, vừa vặn kịp lúc người trong cung tới tuyên chỉ.

Vị thái giám kia đọc một tràng dài dằng dặc, tổng kết lại chính là: Đại hoàng tử đại nghịch bất đạo, biến thành thứ dân, chết rồi nhưng cũng không được vào Hoàng Lăng. Thê thϊếp sung quân làm nô, xét nhà lưu vong ba ngàn dặm, vĩnh thế không thể hồi kinh.