Chương 4: Phủ Đại Hoàng Tử Hay Là Ổ Ăn Mày?

Tiếng khóc trong phủ vang lên đầy trời, còn có người không phục mở miệng chửi rủa, tình cảnh hoảng loạn vô cùng.

Vân Điềm Điềm nhìn thấy Vân Miểu Miểu, mặt như hoa sen, da như bạch ngọc, nàng lúc này đang nhẹ nhàng nức nở, bộ dáng khiến người ta thương xót.

Không nhìn nhiều hơn nữa, bởi vì quan binh đã bắt đầu vào phủ xét nhà, Vân Điềm Điềm bay nhanh lên phía trước, đem tất cả đồ vật bên trong từ kho lớn, kho bé đến mật thất, phòng bếp đều lấy hết.

Thế là, thời điểm đám binh lính vui mừng hớn hở mở ra từng gian phòng để kiểm tra, cả bọn đều hoang mang .

Nơi này...... Nơi này thật sự là phủ Đại hoàng tử, mà không phải là ổ của tên ăn mày nào đó sao?

Bốn chữ nghèo rớt mồng tơi cũng không đủ hình dung cảnh tượng trước mắt.

Nếu như Đại hoàng tử thời gian qua sống chật vật khổ sở như vậy, thì hắn lựa chọn mưu phản, bắt vua thoái vị có vẻ cũng có thể thông cảm được.

Ai nghèo như vậy không phát điên mới là lạ!

......

Một lần nữa bay vào ngõ nhỏ vắng người cách Hầu phủ không xa, Vân Điềm Điềm hiện lên thân hình, vỗ vỗ ống tay áo, dáng vẻ tự nhiên đi về phía nhà mình, chẳng ai có thể nghĩ đến, đại tiểu thư Hầu gia chính là tên đạo tặc vừa mới cướp sạch sẽ Đường phủ cùng Đại hoàng tử phủ không còn một mống như vậy.

Vân Điềm Điềm vừa bước vào bên trong, đã thấy mẹ của nguyên chủ là Phó Ngọc Nhu đưa theo nha hoàn, ai cũng ôm bao lớn bao nhỏ xuất hiện trước mắt mình.

Phó Ngọc Nhu hai mắt rưng rưng, nắm lấy tay của con gái: “Điềm Điềm, mẹ đã sửa soạn cho con ít ngân phiếu cùng quần áo, con nhanh chóng chạy ra khỏi thành cùng với Thái nhũ mẫu và Vương hộ vệ cùng, đi một nơi thật xa, đừng bao giờ quay trở lại đây.”

Trái ngược với mẹ mình, Vân Điềm Điềm vẫn còn tâm tư để kinh ngạc tán thưởng: Dáng dấp của mẹ nguyên chủ đúng là quá đẹp! Da như ngọc quý, lông mày lá liễu, đôi mắt trắng đen rõ ràng còn ẩn chứa chút buồn bã, bàn tay mềm mại, cơ thể yêu kiều. Đúng chuẩn một vị mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành!

Nhìn lại đôi tay mập nhỏ của mình, đưa ra so sánh với bàn tay mảnh mai non mềm của mẹ, đúng là vô cùng xấu xí, khác biệt như trời với đất.

Đây cũng là vấn đề mà nguyên chủ luôn luôn thống hận ông trời bất công, bởi nàng trời sinh thần lực, thế nên sức ăn cũng không kém cạnh, bữa ăn mà không có thịt là không vui, mỗi ngày đều phải ăn nhiều bữa mới đủ no bụng. Mấu chốt nhất là nàng vẫn luôn có ước mơ làm một cô gái nhu nhược thùy mị, cho nên không chịu rèn luyện cơ thể, điều này là nguyên nhân chính dẫn đến việc nàng càng ăn càng mập, mà càng mập lại càng ăn, cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn luẩn quẩn.

Những ý nghĩ này chỉ hiện lên thoáng qua trong đầu Vân Điềm Điềm, nhanh chóng bị nàng bỏ qua một bên.

Nàng học giọng điệu của nguyên chủ nói: “Mẹ, Điềm Điềm không đi đâu hết, con muốn ở cùng một chỗ với cha mẹ, vĩnh viễn không xa rời nhau.”

Phó Ngọc Nhu nghe vậy, trong lòng đau xót, nước mắt rơi xuống, “Điềm Điềm, nghe lời, cha mẹ bây giờ không thể che chở cho con nữa rồi, chỉ cần con sống khỏe mạnh chính là niềm an ủi lớn nhất của chúng ta.”

Vân Điềm Điềm lắc đầu, “Mẹ, con gái vừa mới đi ra ngoài nhìn thấy quan binh đang lật tung phủ Đại hoàng tử, bây giờ không biết còn có bao nhiêu người đang ngó chừng động tĩnh từ Uy Đức Hầu phủ, chỉ sợ đã không kịp ra khỏi thành nữa rồi.”

“Nếu thật sự chạy trốn, nói không chừng sẽ ngay lập tức bị người bắt lại, tự nhiên lai bị gán thêm tội danh kháng chỉ chạy trốn lên đầu.”

Phó Ngọc Nhu nghe vậy cũng giật mình tỉnh ngộ: “Là mẹ hồ đồ, may mà còn có con nghĩ được thông suốt.”

Vừa nói, vẻ mặt lại càng tuyệt vọng, “Xem ra lần này một nhà chúng ta phải chết cùng nhau thôi.”

Phó Ngọc Nhu nước mắt tuôn ra như mưa, Vân Điềm Điềm cũng không biết nên khuyên như thế nào, không còn cách nào khác là nói ra suy nghĩ của mình: “Mẹ, con cảm thấy mặc dù Hầu phủ không tránh khỏi kiếp nạn lần này, nhưng cũng không đến mức bị chém đầu, ngay cả thê thϊếp của Đại hoàng tử mà Hoàng Thượng cũng không gϊếŧ, chẳng lẽ lại đi gϊếŧ hai nữ tử trói gà không chặt như chúng ta sao.”

Cứ cho là Hoàng Thượng kiêng kị binh quyền của Vân Hổ, muốn thuận nhân cơ hội lần này xử lý Hầu phủ, nhưng mà lúc này Vân Hổ, Vân Duệ đều đang lãnh binh ở biên giới phía Bắc, số binh sĩ mà Đại hoàng tử chèo kéo để đảo chính không có nửa xu quan hệ cùng Uy Đức Hầu phủ. Dưới loại tình huống này, dùng lý do có quan hệ thông gia với Đại hoàng tử để xét nhà lưu vong đã là cực hạn, muốn gϊếŧ mà không cho ra lý do hợp lý, chính là ép người tạo phản.

Về phần lá thư hãm hại thông đồng với địch bán nước mà Đường Hoài Phong cất giấu, nàng sẽ đi xử lý ngay lập tức.