Chương 5: Tài Sản Tích Lũy

Sau khi cẩn thận phân tích một phen cho mẹ, rồi khuyên bà về phòng nghỉ ngơi thật tốt, lúc này Vân Điềm Điềm mới đi vào thư phòng, quả nhiên thăm dò được bên trong một hốc tối có một lá thư.

Châm lửa tiêu hủy ngay tức khắc.

Không muốn ở lại đây lâu chậm trễ thời gian, thuận tay gom toàn bộ đồ vật trong thư phòng thu hết vào túi không gian của mình. Sau đó tiếp tục hóa thân thành gió, bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong phủ.

Ông nội Vân Hổ của Vân Điềm Điềm là công thần khai quốc, thời điểm thành lập ra nước Đại Huyền, lúc đó ông được hoàng đế thưởng cho rất nhiều vàng bạc châu báu, vạn mẫu ruộng tốt cùng rất nhiều khế đất cửa hàng trong kinh thành.

Những thứ này đều được xem như là sản nghiệp tổ tiên của Uy Đức Hầu phủ, vẫn luôn được chăm chút kinh doanh, thế nên mấy chục năm trôi qua, giá trị không giảm mà còn tăng lên mấy lần.

Sau đó, Vân Duệ lên chiến trường, cũng lập được vô số chiến công, mỗi lần chiến thắng, Hoàng Thượng đều sẽ ban thưởng thật nhiều gấm vóc lụa là, trang sức châu báu. Còn có chiến lợi phẩm chiếm được của địch nhân, cũng quy định nộp lên quốc khố một nửa, phần còn lại được phân chia theo chiến công, qua nhiều năm như thế, gộp lại là một khoản tài phú cực lớn.

Ngay cả mẹ của Vân Điềm Điềm, lúc gả vào đây cũng mang theo của hồi môn kéo dài 10 dặm, nhìn bộ dáng nhu nhu nhược nhược ai mà nghĩ được bà lại là thiên tài kinh doanh, gả theo chồng mười mấy năm qua, mặc dù luôn vung tiền như nước, sắm sửa cho gia đình chồng con tất cả những thứ tốt nhất, nhưng dù vậy thì tiền tiêu mãi vẫn không hết.

Bởi vì tốc độ tiêu tiền không đuổi kịp tốc độ kiếm tiền của bà.

Dưới trướng có mấy chục vạn binh sĩ đi theo, lại còn phú giáp một phương, cũng khó trách khiến người ta đỏ mắt.

Trong Hầu phủ có 3 cái nhà kho lớn, hai cái trong đó là do không còn chỗ nào để cất vàng bạc nên phải xây thêm để chứa tạm. Vân Điềm Điềm hóa thân thành gió, chỉ cần thời gian một cái nháy mắt, đã thu hết tất cả mọi thứ vào trong túi.

Tiếp đó đi vào phòng của ba vị ca ca, tất nhiên là bên trong cũng không có người.

Bởi vì đại ca, tam ca và ông nội đều đang lãnh binh ở biên giới phía bắc, nhị ca thì đọc sách ở Bạch Lộc Thư Viện, chủ nhân không có ở nhà, ngày bình thường ngoại trừ nha hoàn quét dọn, cơ bản sẽ không có người ra vào mấy nơi này.

Hầu phủ gặp họa lớn, nhóm nha hoàn người hầu cũng không có tâm trạng làm việc, đều tập trung cả ở một góc lo âu về sinh mệnh tương lai.

Vân Điềm Điềm lặng yên không tiếng động bay vào, quét sạch tất cả mọi thứ.

Nghĩ đến người mẹ xinh đẹp kia còn đang nghỉ ngơi, Vân Điềm Điềm không có đi phòng của bà, thế nên chuyển hướng sang đi trong vào hầm trú ẩn dưới đất cùng với hầm băng.

Trong hầm trú ẩn chứa rất nhiều lương thực, đại khái hơn 1000 bao, đây là do lão Hầu gia trước đây đã từng trải qua nạn đói, cho nên tạo thành thói quen tích trữ gạo đề phòng rủi ro.

Hầm băng thì có hơn 1 vạn khối đá lạnh lớn, số lượng rất nhiều là vì chuẩn bị trước cho mùa hạ năm nay, hôm nay nếu không lấy đi thì sợ là không có cơ hội dùng nữa.

Phất phất tay thu vào không gian.

Sau khi lấy hết, Vân Điềm Điềm phát hiện vẫn còn có mấy trăm vò rượu, xem ra chính là rượu ngon đã ủ mấy chục năm.

Không nói hai lời, lấy luôn!

Đúng lúc này, phía trên đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân rầm rộ.

“Các ngươi là người nào? Lại dám xông vào Hầu phủ?!”

“Phụng mệnh Hoàng Thượng, phong cấm Hầu phủ, từ giờ trở đi, toàn bộ người ở trong này chỉ được phép vào không cho phép ra!”

Vân Điềm Điềm nghe thấy có người đến, lập tức hóa thành gió bay ra ngoài, lơ lửng trên không trung, nhìn người mẹ xinh đẹp đang được nha hoàn dìu lấy tay, vội vàng chạy tới.

Trông thấy người cầm đầu, Phó Ngọc Nhu không dám tin chỉ vào hắn, “Phương Báo, tại sao lại là ngươi?”

Phương Báo chắp tay qua loa lấy lệ, nói: “Xin phu nhân thứ lỗi, mệnh lệnh Hoàng Thượng không dám không theo, ta cũng là dựa theo ý chỉ làm việc mà thôi.”

Phó Ngọc Nhu mặc dù không hiểu nhiều về chính sự quốc gia, thế nhưng cũng biết, loại chuyện béo bở như phụ trách xét nhà tịch thu của cải đều sẽ được giao cho những bề tôi có công, cũng xem như một loại khen thưởng đối với người đó. Nếu như Phương Báo thật sự bận tâm đến tình cảm hơn chục năm qua, thì đã sớm từ chối làm loại chuyện này, như vậy cũng chẳng ai trách tội, mà còn cảm thấy hắn có tình có nghĩa.

Dù sao, chuyện tốt như vậy còn có rất nhiều người muốn làm, chỉ ước ngươi đừng nhận mà thôi.

Nhìn lại vẻ mặt khinh thường của Phương Báo lúc đối mặt với bà, mọi thứ đã rõ rành rành trước mắt.

Phó Ngọc Nhu tức giận run rẩy toàn thân: “Nhớ năm đó ngươi chính là thằng nhóc nghèo ngay cảm cơm ăn cũng không đủ no, nếu không phải lão gia đề bạt, làm sao ngươi có thể có được địa vị ngày hôm nay. Không nghĩ tới chỉ một tích tắc gặp phải rủi ro, tên súc sinh ngươi lại là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng!”