Chương 8: Đế Vương Vô Tình

Vốn là muốn đưa một chút đồ ăn cho người mẹ xinh đẹp, thế nhưng lại phát hiện phòng bếp đang nấu cơm, khí thế ngất trời .

Một mặt buồn bực trở về trong phòng mình, nhìn thấy Hương Mai liền hỏi: “Không phải là mất hết tất cả mọi thứ à? Nhà bếp lấy gì để nấu cơm?”

Hương Mai nói: “Là nhà mẹ đẻ phu nhân nghe tin Hầu phủ bị trộm nên chủ động một số đồ vật tới. Không chỉ có nồi chén bát chậu cùng nguyên liệu nấu ăn, mà còn có cả giường đệm chăn các thứ, thế nhưng mà quan sai cảm thấy giường quá lớn, không cho đưa vào. Vừa rồi Hàm Hạnh đã đi phòng bếp lấy đồ ăn, rất nhanh thôi tiểu thư sẽ có cơm ăn rồi.”

Thì ra là như thế!

“Xem ra lần này Phó phủ không bị liên lụy, cũng coi như trong cái rủi có cái may.” Vân Điềm Điềm thở phào một hơi.

Có thể là do Phó phủ mấy năm qua quyền lực bị suy yếu, thực lực bây giờ kém xa lúc trước, trong mắt những người ở trên cao thì trở nên nhỏ yếu không đáng nhắc tới, do đó dễ dàng được tha thứ.

Bận làm việc một ngày, Vân Điềm Điềm thật sự mệt mỏi, sau khi đánh chén đồ ăn, nằm ngủ thϊếp đi trên chăn đệm mà Hàm Hạnh đã chuẩn bị.

Giấc ngủ kéo dài sang đến sáng sớm ngày thứ hai.

Sau khi rửa mặt đơn giản, hôm nay hẳn là thời điểm phải vào đại lao, liền ăn hơn hai bát cháo ba đĩa bánh ngọt cùng mười mấy chiếc bánh bao.

Không còn cách nào khác, nguyên chủ trời sinh thần lực nên sức ăn cực kỳ lớn, lại thêm hôm qua sử dụng dị năng quá nhiều dẫn đến tiêu hao, cho nên lại càng ăn nhiều.

Sau khi ăn xong, Vân Điềm Điềm sờ lấy bụng, nhìn hai nha hoàn nhu thuận trung thành Hương Mai Hàm Hạnh, cảm thấy rất thương tiếc: “Nếu không phải là sự việc xảy ra quá nhanh, để cho toàn bộ kinh thành đều biết Uy Đức Hầu phủ sắp xong đời rồi, quan phủ chắc chắn cũng sẽ không cho người hầu trong Uy Đức Hầu phủ có cơ hội biến thành người tự do, ta nhất định sẽ tiêu hủy khế ước bán thân của các ngươi, không cần để hai đứa đi theo chịu tội.”

Hương Mai vội vàng lắc đầu, “Cho dù tiểu thư có bắt nô tỳ đi, nô tỳ cũng không rời khỏi Hầu phủ.”

“Đúng vậy, bọn em muốn hầu hạ tiểu thư cả một đời.” Hàm Hạnh cũng kiên định nói.

“Hai nha đầu ngốc, nếu các ngươi được làm bình dân, trên người của ta còn có một ít ngân phiếu, đến lúc đó ta có thể đưa cho các ngươi, mua lấy một chiếc xe ngựa cùng đồ ăn thức uống đi theo đằng sau chúng ta không phải càng tốt hơn sao?.”

Hai nha hoàn bừng tỉnh đại ngộ, lập tức cũng cảm thấy thật là đáng tiếc.

Đúng lúc này, bên ngoài trở nên vô cùng ồn ào.

Vân Điềm Điềm nghe thấy tiếng động, sửa sang quần áo, bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Đi thôi, đến lúc rồi.”

Hương Mai Hàm Hạnh giật khóe miệng một cái, tiểu thư nói cũng quá dọa người, cảm giác cứ như sắp phải “Lên đường”.

Tất cả mọi người trong Hầu phủ đều tập trung ở tiền viện, hốc mắt Phó Ngọc Nhu sưng đỏ, nhìn qua liền biến đã khóc rất nhiều.

Vân Điềm Điềm vội vàng đi đến bên người bà: “Mẹ, là ai ức hϊếp người?”

Rõ ràng tối hôm qua đã dần dần bình tĩnh, sao sáng nay lại khóc tiếp rồi?

Phó Ngọc Nhu lắc đầu, vẻ mặt đau thương.

Vân Điềm Điềm nhìn về phía Thái ma ma đứng bên cạnh.

Thái ma ma thở dài: “Là lão Hầu gia, nghe nói không chỉ bị cách chức quan, còn bị đánh một trăm trượng, sung quân U Châu......” Âm thanh đột nhiên thu nhỏ lại: “Không ai dám chữa trị......”

Vân Điềm Điềm trong nháy mắt hiểu rõ ra, đánh người ta trọng thương lại không cho chữa trị, đến lúc đó vết thương nhiễm trùng sinh mủ, không phải chỉ có một con đường chết?

Vân Điềm Điềm trái tim trở nên rét lạnh, đây chính là thứ mà người đơi hay gọi là đế vương vô tình sao?

Uy Đức Hầu phủ chinh chiến sa trường mấy chục năm, một mực trung thành tuyệt đối, sự việc Đại hoàng tử mưu phản lần này, người sáng suốt cũng biết không có nửa xu quan hệ cùng Uy Đức Hầu phủ, nhưng Phong Nguyên Đế rõ ràng kiêng kị Hầu phủ, muốn nhân thời cơ này gạt bỏ cái gai trong mắt.

“Tất cả im miệng cho ta!”

Phương Báo vác lấy đao sải bước đi tới, không có sự cao ngạo như ngày hôm qua, ngược lại mặt mũi nặng nề, trong mắt tỏa ra lửa giận hừng hực, hung hăng trừng mắt nhìn người ở trong viện, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả bọn họ.

Không ít người bị hắn ta làm cho giật mình, trong lúc nhất thời, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy được.

Phương Báo vừa bẩm báo lên trên chuyện toàn bộ tài sản trong Hầu phủ biến mất một cách thần bí ngày hôm qua, đang nghĩ cách mượn chuyện này gán cho Hầu phủ thêm tội danh gì đó, đột nhiên liền thấy quản gia trong nhà chạy tới với vẻ mặt không khác gì cha chết mẹ chết, thông báo một tin dữ động trời ——Tất cả tài sản của hắn bị trộm lấy sạch!

Phương Báo: “!!!”