Chương 7: Tiểu Thư, Trong Nhà Có Trộm

Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ vẫn luôn hành động vội vàng, chạy tới chạy lui, kỹ năng hóa thân thành gió của Phong hệ không chỉ tiêu hao dị năng còn tiêu hao cả sức lực, cho nên bây giờ nàng đói đến mức có thể ăn cả một con trâu.

Hương Mai chần chừ một lúc, vẻ mặt cực kỳ khó xử: “Tiểu thư, nô tì nói sợ người không tin, cách đây không lâu, trong phủ có trộm!”

Vân Điềm Điềm: “......”

“Tên trộm kia thật là đáng sợ, lấy hết toàn bộ đồ đạc trong phủ, đừng nói là những đồ vật lớn như bàn ghế giường tủ, mà ngay cả một cây châm cũng không để lại, đồ vật nấu nướng trong phòng bếp nhỏ cũng không buông tha......”

Vân Điềm Điềm: “......”

Hàm Hạnh nhịn không được nói tiếp: “Cho nên bây giờ toàn bộ Hầu phủ chỉ còn là một cái xác rỗng, tất cả đồ vật đều đã bị mất, tiểu thư không phát hiện được trong phòng này vô cùng khác thường sao?”

Vân Điềm Điềm: “......”

Nàng nên nói như thế nào? Nàng có thể nói thế nào?

Đúng là nàng không có phát hiện điều gì khác thường, dù sao mọi thứ đều do chính tay nàng lấy.

Ngay khi nhìn thấy quan sai vào phủ, sợ bọn họ lén lút lấy hết đồ đạc quý giá, cho nên mới nhanh tay lẹ mắt thu hết mọi thứ, bây giờ thì hay rồi, tự lấy đá đập vào chân mình.

Vân Điềm Điềm giả bộ kinh hãi: “Cái gì cũng bị mất?! Vậy đã báo quan chưa?”

Diễn xuất của nàng xứng đáng nhận một tượng vàng Oscar.

Hàm Hạnh lắc đầu: “Tên Phương Báo kia cũng biết chuyện này, sai người lục soát toàn phủ mấy lần, chỉ thiếu chút nữa là đào ba tấc đất thôi, sau khi không tìm được gì liền hùng hùng hổ hổ rời đi , đoán chừng là báo cáo cho phía trên, không muốn cho chúng ta rời phủ báo quan.”

“A...... Vậy phải làm sao bây giờ? Ta thật đói ~”

Vân Điềm Điềm sờ lấy bụng của mình, một mặt buồn bã.

Ùng ục ục ~

“Hả?” Vân Điềm Điềm nghi ngờ ngẩng đầu, bụng nàng còn chưa kêu nha, âm thanh ở đâu ra?

Hương Mai, Hàm Hạnh vẻ mặt xấu hổ, chủ tớ 3 người sáu mắt nhìn nhau, toàn bộ đều không biết nói gì.

“Ha Ha.” Vân Điềm Điềm không nhịn được cười: “Các ngươi cũng đói bụng nha.”

Hai nha đầu bĩu môi không nói lời nào, cảm thấy mình rất mất mặt.

“Được rồi, được rồi, để ta nghĩ cách, các ngươi cố gắng giữ ở ngoài cửa, đừng cho người vào bên trong, có ai hỏi thì nói ta quá thương tâm khổ sở nên nằm trên mặt đất ngủ thϊếp đi.”

Vân Điềm Điềm khoát khoát tay, nói xong không cho hai nha đầu có cơ hội nói chuyện, nhanh như chớp đã biến mất ở trong lối đi bí mật.

Đến hầm, lại hóa thân thành gió một lần nữa để bay ra ngoài.

Kinh thành Đại Huyền vô cùng phồn hoa náo nhiệt, ánh mặt trời sáng lạng chiếu lên những tầng lầu các mái cong, trên đường cái người người lui tới, tiếng rao hàng liên miên không dứt.

Vân Điềm Điềm nhìn thấy một cửa hàng bánh bao vừa vặn mới ra lò, ông chủ vừa mới quay đi quay lại một lúc, kết quả là mấy chục cái bánh bao đã không cánh mà bay .

“Ai trộm bánh bao của ta?!”

Ông chủ thét lên, nhưng sau một khắc lại phát hiện có một thỏi bạc nằm trên mặt bàn, lập tức như mở cờ trong bụng, hôm nay lời to rồi!

Cứ liên tục hành động như vậy, chỉ một lúc thôi Vân Điềm Điềm đã vét sạch cả con đường.

Bánh đậu xanh, bánh quế hoa rễ sen, bánh chuối, mứt quả, hoa lê xốp giòn, màn thầu, bánh nướng, súp thang bao,......

Chỉ cần là thứ có thể nhét vào bụng, Vân Điềm Điềm không buông tha dù chỉ một thứ.

Sau khi chăm sóc đám tiểu thương bán hàng rong, bắt đầu chuyển sang những tửu lâu lớn.

Cá sóc nướng giòn, Trứng vịt hấp nước sông, Quỳ hoa trảm thịt, Mông gà tiến vua, Phúc thọ toàn, Mứt hoa quả cây mơ, Mật tiễn thanh mai, Dấm cá tây hồ, Đậu hũ bóng đêm, Xôi uyên ương ngũ vị, Canh gà ninh câu khởi, Ngao tuyết ngân hồ......

Không hổ là tửu lâu lớn ở kinh thành, tất cả những món gì ngon đều có, Vân Điềm Điềm càng nhìn càng đói, không kịp chờ đợi nữa, thừa dịp không có người chú ý đều lấy hết toàn bộ, để lại lượng ngân phiếu tương ứng, sau đó nhẹ nhàng rời đi thần không biết quỷ không hay.

Tiếp tục đi dạo đến trước cửa một tửu lâu lớn, Vân Điềm Điềm phát hiện nó đóng cửa, nhìn một chút bảng hiệu, phát hiện lại là tửu lâu của Hầu phủ, chắc là là nghe được tiếng gió nên hôm nay không dám kinh doanh.

Vân Điềm Điềm bay vào bên trong, phát hiện chưởng quỹ lẫn tiểu nhị đều đang than thở, đàm luận chuyện đang xảy ra ở Hầu phủ, rồi lại lo nghĩ cho tương lai của mình.

Vân Điềm Điềm bay tới phía sau bếp, nguyên liệu nấu ăn còn rất ít, nhưng mà gia vị còn rất nhiều, có cả một đống lớn nồi chén gáo chậu.

Vân Điềm Điềm không khách khí thanh trừ sạch sẽ, nồi sắt cũng khiêng đi luôn, đương nhiên, tài sản nhà mình, không thể để lại. Dù sao nếu không cầm cũng sẽ bị quan phủ lấy đi.

Chuyện này cũng nhắc nhở Vân Điềm Điềm phải dạo qua tất cả những cửa hàng thuộc về Hầu phủ, Đường gia, Đại hoàng tử còn có cả Phương Báo.

Sau khi gom góp tất cả những thứ có thể, Vân Điềm Điềm vẫn chưa thỏa mãn quay trở về Hầu phủ.