Chương 2: Họa vô đơn chí

Ngón tay Tần lão thái thái chỉ vào Tạ thị, nói: “Nhà lão nhị, con với Phan di nương đưa bọn nhỏ đi sắp xếp trước, Vương thị với Mai nương ở lại phòng sinh chờ hỗ trợ, sau khi sắp xếp xong rồi, liền qua đây hỗ trợ.”

“Vâng, mẫu thân.”

Tần Lưu Tây sai Trần Bì đưa người đi sắp xếp chỗ ở, cô thì cùng Kỳ Hoàng đưa Cố thị kia đến phòng sinh đã sớm chuẩn bị xong, lúc này thật ra cô bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi.

Ngày thường cô vốn thích sự yên tĩnh, cũng không thích ra ngoài, cho nên ở quê nhà không an bài nhiều hạ nhân lắm, bên người chỉ có hai tỷ đệ Kỳ Hoàng đi theo, trong nhà đã có bốn người Lý thúc, Lý thẩm cùng với hai người con của họ lo liệu. Lý Thẩm và con gái Tiểu Tuyết của bà ấy thì quản lý phòng bếp, làm thêm một ít việc vặt vãnh, còn Lý thúc với tiểu tử Lý Thành thì quản gia trông cửa việc gì cần đều làm.

Quê nhà chủ tử ít, Tần Lưu Tây cũng không thích náo nhiệt, có vài người làm như vậy cũng đủ rồi, nhưng dưới ánh mắt của nhiều người, như vậy có chút không đủ dùng.

Chân tay luống cuống đặt Cố thị lên giường sinh, Tần Lưu Tây nhìn nàng ấy một cái, trong lòng hơi hơi phiếm lạnh.

Chỉ mới một lát thôi mà, trên mặt của tam thẩm này, đã dày đặc khí đen, nói không hay thì cửa ải này có thể bước không qua.

Cô nhìn về hướng cái bụng cực lớn của nàng kia, dùng tay sờ thử một chút, là song bào thai.

Thật sự là họa vô đơn chí.

Tần Lưu Tây tháo hoa tai trên người xuống, lại đặt ở trên vạt áo Cố thị, sau đó nhìn sang ra Kỳ Hoàng, dùng ánh mắt ra hiệu, cũng không nói lời nào, người sau liền lần thứ hai đi ra ngoài.

Đám người Tần lão thái thái thấy động tác này của Tần Lưu Tây, thì đều khó hiểu nhìn cô .

Tần Lưu Tây mặt không đổi sắc, nói: “Đây là ngọc như ý, từng được khai quang gia trì thêm rồi, phù hộ tam thẩm bình an sinh em bé.”

Trên mặt Tần lão thái thái có chút ấm áp nhỏ, trong mắt bà cũng nhiều thêm một chút mong chờ.

Mà người phụ nữ lúc trước ôm Cố thị, cũng chính là Vương thị, đích mẫu của Tần Lưu Tây, nói: “Tây Nhi có lòng, tam thẩm của con nhất định sẽ mẫu tử bình an.”

Nói là nói như vậy, nhưng khi nhìn đến sản phụ yếu ớt đang nằm trên giường kia, cộng thêm mấy ngày gần đây trong nhà xảy ra chuyện lớn, vẻ ưu sầu trong đôi mắt đám người Vương thị càng lúc càng sâu.

Thời điểm Kỳ Hoàng mang một cái hòm nhỏ vào trong phòng, nhìn thấy cảnh mỗi người trong phòng đều mang vẻ mặt u sầu, không khỏi nhón nhẹ chân đi đến bên người Tần Lưu Tây, thành thành thật thật đứng ở đấy.

Trước đó vì chuyện của Tần Lưu Tây mà nàng gái này đã không ưa thích gì đám người Tần gia, nhưng mà những người này đột nhiên đến, lại còn trong bộ dáng nghèo túng, trước mắt còn có người phụ nữ trẻ này, vừa nhìn liền thấy rõ ràng là sinh non, cho dù không thích thì cô nàng cũng sẽ không thêm dầu vào lửa trong lúc này.

“Bà đỡ còn chưa đến sao?” Tần lão thái thái nôn nóng, đã vài lần nhìn ra cửa.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tần Lưu Tây đáp lại: “Bây giờ trời mưa như trút nước, đi đường khó khăn, lại là đột nhiên mời, không chắc sẽ gặp được bà đỡ ở nhà, sợ là phải chờ thêm chút thời gian.”

Tần lão thái thái càng mím chặt môi.

Đang nói chuyện, thì ngoài cửa đi tới mấy người, thế mà là thái thái nhà họ Tần, Tạ Thị cùng với hai di nương, trong đó có một người, còn là mẹ đẻ của Tần Lưu Tây, Vạn thị.

Vào phòng, tầm mắt Vạn di nương trước hết dừng ở trên người Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây cũng nhìn lại, hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau.

Vạn di nương chăm chú nhìn kỹ, đôi mày chau lại, rất có vẻ không vừa ý, cũng có buồn bực hoài nghi.

Đứa con gái này của nàng, lúc còn nhỏ cũng là một cục bột mũm mĩm đáng yêu, lớn lên sao ngược lại thành khô gầy nhạt nhẽo như vậy, nếu không phải còn có một đầu tóc dài kia, sợ là cũng không khác gì với ni cô trong am.

Tần Lưu Tây còn lại thì tấm tắc thầm than trong lòng, mẹ đẻ này của cô, chắc tuổi cũng mới hơn 30, còn sinh hai người con, nhưng nhìn khuôn mặt này xem, non mềm trắng nõn, cho dù không đánh phấn thoa son, thì cũng không chút nào tổn hại nửa phần giá trị nhan sắc, chẳng khác gì cô gái mười tám, vừa ngây thơ lại khiến người trầm mê.

Lại nhìn một thân áo trắng, ngực này, eo này, cô nhìn thấy mà còn muốn thương yêu, không hổ là di nương tuyệt sắc, sống tốt đến mức quên luôn nàng ta còn có một đứa con gái là cô.

Tần Lưu Tây hướng về phía nàng ta, hơi hơi khuỵu gối, xem như hành lễ: “Di nương.”

Vạn di nương môi mỏng khẽ hé: “Dáng vẻ của con có hơi xấu, không giống ta cùng đệ đệ con.”

(Hết chương )