Chương 3: Ngục giam

Chương 3: Ngục giam

Mấy trăm người bọn họ chân nặng chân nhẹ một đường đi đến ngục giam của Đại Lý Tư, trải qua một đường này, từ trong tiếng khóc than, tiếng phủ nhận, tiếng kêu oan của nữ quyến, nàng đã biết nhà bọn họ phạm phải tội gì.

Cấu kết với tam hoàng tử tham ô quân lương và tiền cứu trợ thiên tai, ở phía sau còn có một loạt tội danh khác mà đa số quan viên đều mắc phải: Nhận đút lót, mua bán chức quan, chèn ép đồng liêu, dung túng người nhà hoành hành ngang ngược,...

Vừa nghe đến tội danh “Cấu kết với tam hoàng tử”, nàng còn có cái gì không rõ nữa, nhà nàng đây là đứng sai đội, bị trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế của các hoàng tử.

Trong lịch sử, có bao nhiêu gia tộc bởi vì đứng sai đội mà cửa nát nhà tan, nàng không biết, nàng chỉ biết hiện tại nhà nàng đã rơi đài.

Nhìn tòa ngục giam to lớn sừng sững trong bóng đêm, nàng thở dài một hơi, cuối cùng cũng tới rồi.

Nam nhân và nữ nhân bị tách ra giam giữ, chủ tử và người hầu cũng bị tách ra.

Các nàng bị hai nữ ngục tốt đưa đến một gian phòng trống, ánh đèn lập lòe chiếu sáng không gian trong phòng, một nữ ngục tốt không mặn không nhạt nói: “Các ngươi nhanh chóng tháo hết trang sức và cởϊ qυầи áo ra, thay đổi quần áo tù nhân xong liền đi ra ngoài chờ.”

“Dựa vào cái gì muốn chúng ta cởϊ qυầи áo...” Bị đè nén lâu như vậy, lúc này tam tiểu thư hoàn toàn bộc phát, tức giận hét toáng lên. Không chờ nàng ta nói xong, nhị phu nhân liền mạnh mẽ lôi kéo không cho nàng ta nói tiếp.

“Dựa vào các ngươi hiện tại là phạm nhân, chúng ta không kiếm chuyện thì các ngươi cũng đừng tìm việc. Chúng ta chỉ làm theo quy định, các ngươi đừng rề rà, chúng ta rất bận không có thời gian dây dưa với các ngươi.” Nữ ngục tốt nhìn như là trả lời tam tiểu thư, kì thật là nói cho mọi người ở đây, bọn họ chỉ làm theo quy định, cũng không cố ý khó xử ai. Nơi đây là kinh thành, quyền quý nhiều như lông trâu, quan hệ thông gia cũng rắc rối khó gỡ, ai biết hôm nay khó xử người này, ngày mai có bị người khác trả thù hay không, bọn họ chỉ là người làm việc ở tầng dưới chót, đạo lý bo bo giữ mình bọn họ đương nhiên hiểu.

Trần Thanh Như nhìn vẻ mặt không phục của tam muội, lại đột nhiên nhớ tới vị đại tỷ kia của nàng. Vị đại tỷ kia thật may mắn, vừa xuất giá không đến hai tháng, lúc này phủ hộ bộ thượng thư rơi đài, vị đại tỷ kia cũng không cần phải chịu cảnh tù tội, nàng vẫn là phu nhân cao cao tại thượng, hưởng thụ vinh hoa phú quý, được phu quân yêu thương che chở.

Nàng là thật sự hâm mộ vị đại tỷ kia, từ nhỏ đã được người nhà yêu thương cưng chiều, sau khi xuất giá lại được phu quân yêu thương che chở. Cuộc sống như vậy ai không hâm mộ chứ.

Nàng rủ mí mắt xuống che giấu cảm xúc trong mắt, lôi kéo Lâm di nương đứng sát tam phu nhân và ngũ tiểu thư. Làm người quen nhiều năm, nàng biết vị đích mẫu này là người thông minh khôn khéo có thủ đoạn, trong tình cảnh này nàng không tiện thể hiện quá nhiều, đi theo vị đích mẫu này tuyệt đối sẽ không sai, mọi chuyện cũng có thể giải thích thông, hơn nữa ở trong mắt người khác bọn họ chính là người một nhà.

Nhị phu nhân là người dứt khoát, sau khi trấn áp nữ nhi xong liền nhanh chóng tháo hết trang sức của chính mình và nữ nhi, lại cưỡng chế nữ nhi thay đồ xong mới có thời gian đi thay đồ.

Có nhị phu nhân làm gương đi đầu, mọi người cũng lần lượt thay đồ xong. Nàng nghe thấy có người nhỏ giọng chê bai quần áo quá thô, còn dơ, không biết đã bị bao nhiêu người mặc qua. Nàng đột nhiên nghĩ tới, ở trong ngục giam, có người không chịu nổi tra tấn liền sẽ tự sát, nếu quần áo này là thật sự lột xuống từ trên người người chết... Nàng tư dựng cảm thấy phát lãnh, cả người đều không được tự nhiên.

Lâm di nương cảm nhận được nàng hơi run lên, lo lắng hỏi: “Thanh Như, ngươi bị làm sao vậy?”

“Di nương, ta không sao, chỉ là cảm thấy có chút lạnh mà thôi.” Nàng áp xuống sự sợ hãi trong lòng, bình tĩnh trả lời.

Lâm di nương nghe vậy liền ôm lấy nàng, chà xát tay nàng, ủ ấm cho nàng, nàng nhìn Lâm di nương cười một cái, cũng ôm lấy Lâm di nương, hai người nhìn nhau cùng nở nụ cười.

Sau khi mọi người thay quần áo xong, hai nữ ngục tốt dẫn bọn họ đến một dãy phòng giam, bên trong tối đen như mực, chỉ có ánh sáng phát ra từ cây đuốc mà nữ ngục tốt đang cầm chiếu rọi một góc trong nhà giam.

Trong một phòng giam nhỏ hẹp âm u ẩm ướt, chen đầy mười người, nàng và Lâm di nương súc ở một góc, hai người ôm nhau sưởi ấm, không tiếng động an ủi lẫn nhau.

Cũng ở trong phòng giam này, nàng nhìn thấy tổ mẫu và đại bá mẫu, hai người nhìn qua còn có thể, tóc tai chỉnh tề, người cũng bình tĩnh, có lẽ là do đã gặp nhiều sóng gió cho nên tương đối trấn định đi.

Điều kiện trong phòng giam không tốt, người lại nhiều, nàng và Lâm di nương im lặng ngồi trong góc ôm nhau sưởi ấm, không biết trôi qua bao lâu hai người đều ngủ thϊếp đi. Khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ gần nóc nhà chiếu sáng bên trong nhà giam.

Xa xa truyền đến động tĩnh, nàng lắng tai nghe, là ngục tốt kêu ăn cơm, nàng đánh thức Lâm di nương, lại đánh thức mọi người trong phòng giam, nhìn thấy tam muội tức giận trừng mắt nhìn nàng, nàng không thèm để ý, chỉ nhỏ giọng nói với mọi người: “Đến giờ ăn cơm rồi.”

Các vị phu nhân ở đây đều là người thông minh, vừa nghe nàng nói như vậy liền biết nên làm gì. Sau đó các loại thì thầm răn dạy nữ nhi không ngừng vang lên.

Chờ đến khi nữ ngục tốt đưa cơm tới, cho dù là tam tiểu thư tính tình không tốt hay ngũ tiểu thư kén ăn thì cũng đều ăn sạch cơm trong chén.

Nàng nuốt xuống ngụm cháo khoai lang cuối cùng trong chén, cầm lấy chén của Lâm di nương cùng nhau đặt ngoài cửa, lại thừa dịp này nhìn xung quanh nhà giam một vòng, phòng giam đối diện là các di nương và các tiểu thư khác trong phủ, còn các nha hoàn bị giam ở phòng xa hơn, nàng không nhìn thấy nha hoàn của nàng và Lâm di nương, cũng không biết hiện tại bọn họ như thế nào, người ở chung lâu rồi cũng sẽ có tình cảm.

Các nàng là gia quyến của phạm quan, chờ nam nhân trong nhà có kết quả phán quyết, mới có thể chờ đến kết quả phán quyết của các nàng. Còn kết quả của người hầu đa số đều sẽ bị bán đi tiếp tục làm người hầu, hoặc được người nhà chuộc thân. Như vậy cũng khá tốt, nàng không cần phải lo lắng cho bọn họ, chỉ cần tự lo cho chính mình và Lâm di nương là được.

Nàng trở về trong góc phòng, ngồi xuống bên cạnh Lâm di nương, hai người câu được câu không nhỏ giọng trò chuyện một lúc, đột nhiên Lâm di nương thở dài nói: “Không biết phụ thân ngươi hiện tại thế nào, hắn bình thường không thể ngồi yên một chỗ, còn đối với đồ ăn tương đối bắt bẻ, cũng có thói ở sạch, điều kiện trong nhà giam không tốt, không biết hắn có chịu nổi không, hắn sợ đau, hi vọng những người đó sẽ không dùng hình với hắn, nếu không....”

“Di nương đừng quá lo lắng, ta nghĩ phụ thân sẽ không có chuyện gì đâu, phụ thân tuy rằng ham chơi chút, nhưng chưa bao giờ ỷ thế hϊếp người, hơn nữa phụ thân cũng không phải quan lại, ta nghĩ phụ thân sẽ bình an trở về.” Nàng nhỏ giọng an ủi Lâm di nương, cũng là an ủi chính mình.

Thời gian thấm thoát như thoi đưa, các nàng đã bị nhốt hơn một tháng. Ban đầu các nàng còn thể bình tĩnh trấn định, nhưng sau nhiều lần thẩm vấn dụng hình, rốt cuộc, có một vị di nương không chịu nổi nháo tự sát, tuy rằng không thành, lại làm bầu không khí trở nên vô cùng bi thương áp lực.

Thỉnh thoảng, trong đêm tối sẽ có tiếng khóc thút thít từ phòng giam đối diện truyền đến, một lần hai lần mọi người còn đồng cảm, nhưng quá nhiều lần chỉ biết làm người phiền chán. Lúc này hoàn cảnh của mọi người đều giống nhau, ai cũng mệt mỏi áp lực, không còn sức lực để nhân nhượng ai.

Cuối cùng vẫn là tổ mẫu ra mặt động viên an ủi cùng uy hϊếp mới làm mọi người bình tĩnh lại.

Nhưng đến ngày thứ hai mươi, tổ mẫu đột nhiên ngất xỉu, các nàng mới biết được, bởi vì phòng giam âm u ẩm ướt lạnh lẽo, tổ mẫu lớn tuổi không chịu nổi, bị bệnh đã lâu nhưng vẫn luôn cường chống vì sợ mọi người sẽ rối loạn.

Vẫn là đại bá mẫu buông thể diện cầu xin ngục tốt muốn tới một cái áo bông và nước gừng mới làm tổ mẫu hoãn lại đây.

Sau tổ mẫu, mọi người trong phòng giam cũng lục tục bị bệnh, nàng và Lâm di nương cũng không thể tránh thoát.

“Di nương, ta ăn không hết, ngươi giúp ta một chút.” Nàng có không gian, có thể nương bóng đêm yểm trợ ăn chút đồ tốt bổ sung thể lực, còn đồ ăn mà ngục tốt đưa tới, nàng tận lực nhường cho Lâm di nương, làm Lâm di nương ăn no một chút, có sức đề kháng mau chóng khỏi bệnh.

“Ngươi ăn đi, di nương ăn phần của mình là đủ rồi.” Lâm di nương suy yếu nói.

“Di nương đang bị bệnh, nên ăn nhiều một chút mới có thể mau khỏi bệnh, ta rất khỏe mạnh, ăn ít một chút cũng không sao, di nương mau ăn đi, đừng để lạnh.” Nàng giữ chặt tay của Lâm di nương, đổ cháo trong chén mình vào chén của Lâm di nương, lại cầm chén đút Lâm di nương từng ngụm từng ngụm ăn xong.

Hai người chịu đựng bảy tám ngày, thân thể cũng chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng còn ho khan, nhưng đã không khó chịu nữa.

Lại thêm mấy ngày, mọi người trong phòng giam cũng lần lượt hết bệnh, kết quả phán quyết của phủ hộ bộ thượng thư cũng được đưa đến.