Chương 2: Xét nhà

Chương 2: Xét nhà

Không bao lâu sau, Thanh Mai gõ cửa thông báo Lâm di nương đã đến, Trần Thanh Như lập tức giả vờ không khỏe, giọng nói khàn khàn mệt mỏi nói: “Vào đi.”

“Thanh Như, ngươi bị làm sao vậy?” Lâm di nương vội vàng đi đến trước giường, đặt tay lên trán nàng thử độ ấm.

“Di nương, ta cảm thấy có chút mệt.”

“Kêu đại phu tới khám chưa?” Lâm di nương quay đầu hỏi Thanh Mai.

“Di nương...” Trần Thanh Như nắm tay Lâm di nương lắc lắc hai cái, “Hôm nay là giao thừa, ta không dám kêu đại phu, sợ người trong phủ biết lại nói này nói nọ. Ta chỉ hơi mệt một chút thôi, di nương đừng quá lo lắng. Ta mời di nương tới chính là muốn nói cho di nương một tiếng ta không tính tham gia bữa cơm tất niên, muốn làm phiền di nương cho người thông báo bên kia một tiếng.”

“Không đi cũng tốt, bên ngoài trời lạnh, qua lại một chuyến cũng bị không ít tội. Di nương cũng không đi, di nương ở lại cùng ngươi, hai chúng ta cùng nhau đón giao thừa đi.” Lâm di nương nắm tay nàng nói, trong mắt tràn đầy yêu thương.

“Được, hai chúng ta cùng nhau đón giao thừa.” Trần Thanh Như tươi cười xán lạn, nàng biết mà, chỉ cần nàng nói bị bệnh không đi, Lâm di nương sẽ vô điều kiện đứng ở phía nàng.

Hai người câu được câu không nói chuyện với nhau một lúc, nàng xuống giường uống nước, tiện tay rót cho Lâm di nương một ly nước có chứa thuốc mê. Không bao lâu sau, Lâm di nương liền ngủ thϊếp đi, nàng đỡ Lâm di nương nằm ngay ngắn trên giường, cẩn thận đắp chăn lại liền đi ra ngoài.

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió đêm vẫn lạnh đến làm nàng không khỏi rùng mình một cái. Ra khỏi tiểu viện, nàng đi dọc theo con đường dẫn đến cổng lớn, trên đường tránh đi hai đội tuần tra, thuận lợi đi tới một góc khuất gần cổng lớn. Nàng nép mình sau chậu hoa, lẳng lặng chờ đợi.

Nhớ tới cảnh tượng mọi người cười nói vui vẻ trong đại sảnh tiền viện, không biết vì sao, sự bất an trong lòng nàng lại càng thêm mãnh liệt.

Nàng không biết chính mình đã ngồi ở nơi này bao lâu, chân đã tê rần, lò sưởi trên tay cũng đã lạnh. Lúc nàng vừa muốn đổi một cái lò sưởi mới, ngoài cổng lớn đột nhiên vang lên tiếng người ồn ào, sự bất an trong lòng nàng cũng đạt tới đỉnh điểm.

Nàng cẩn thận di chuyển về phía cổng lớn, lắng tai nghe tình huống bên ngoài.

“Phụng lệnh... Xét nhà...”

“Ong...” Giống như có thứ gì đó nổ tung trong đầu nàng.

Hai chữ “Xét nhà” lặp đi lặp lại trong đầu nàng, ở trong lòng nàng xét nhà bằng tịch thu tài sản. Bản năng thân thể nhanh hơn đại não, nàng vừa nghe thấy hai chữ xét nhà liền bất chấp tất cả nhanh chóng chạy về phía nhà kho trong phủ.

Ở trong phủ sinh sống mười mấy năm, nàng rất quen thuộc với địa hình trong phủ, cho dù là đang chạy vội cũng có thể tránh đi đội tuần tra, thuận lợi chạy tới nhà kho.

Lúc này đã qua giao thừa, một năm mới đã bắt đầu, mọi người đều đang vây quần bên nhau ăn cơm tất niên chào đón năm mới. Bên ngoài nhà kho trống rỗng không người canh gác, nhưng cách đó không xa lại có một đám người đang uống rượu ăn thịt cười nói rôm rả.

Nàng cẩn thận đi qua, không kinh động đến bọn họ, từ trong không gian lấy chìa khóa ra, mở cửa, lách người vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại, một loạt động tác liền mạch lưu loát.

Chìa khóa nhà kho là nàng trộm làm từ hai năm trước, nàng không chỉ trộm làm chìa khóa nhà kho, mà còn trộm làm tất cả chìa khóa của những nơi quan trọng trong phủ như chìa khóa từ đường, chìa khóa các cổng lớn nhỏ, chìa khóa phòng bếp,... Chỉ cần có thể tiếp xúc đến nàng đều trộm làm. Nàng vốn chỉ là phòng ngừa bất trắc, nhưng không nghĩ tới có ngày thật sự cần đến.

Không có thời gian để nàng nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng vươn tay chạm vào tất cả đồ vật trong nhà kho, nơi nàng đi qua đều trống rỗng chỉ còn lại bụi bậm. Không đến năm phút, đồ vật trong nhà kho đều bị nàng thu vào trong không gian. Nhìn nhà kho trống rỗng, nàng hài lòng rời đi.

Nàng vừa về tới tiểu viện, còn chưa kịp thu dọn đồ vật, ngoài cửa đã vang lên tiếng đá cửa.

“Ầm ầm.” Tiếng cánh cửa đập vào vách tường kinh động tới mọi người trong viện, các nha hoàn lục tục chạy tới, Lâm di nương cũng giật mình thức dậy. Nàng tranh thủ thời gian thu một số đồ vật đáng giá vào không gian, chỉ để lại một ít đồ vật làm ngụy trang.

Thấy các nha hoàn đã đến đầy đủ, lúc này nàng mới đỡ Lâm di nương đi ra ngoài. Hai người vừa đi ra ngoài, nhìn thấy trong tiểu viện đứng đầy binh lính mặc áo giáp cầm đao.

Quan binh đứng đầu thấy hai người ra tới, ánh mắt hờ hững liếc nhìn một cái, giơ lệnh bài trong tay lên, lạnh lùng nói: “Phụng lệnh xét nhà bắt người, mang tất cả đi.”

Lâm di nương vừa nghe được mấy chữ xét nhà bắt người, thân thể loạng choạng, hai chân mềm nhũn, nàng vội vàng đỡ lấy Lâm di nương, dưới sự thúc giục của binh lính, hai người nâng đỡ nhau đi đến tiền viện.

Đi được vài bước, nàng quay đầu nhìn lại, binh lính phân tán loạn, lục soát mỗi ngóc ngách trong tiểu viện, từng rương gỗ bị ôm ra khỏi phòng, mạnh bạo phá vỡ... Nàng rủ mí mắt xuống nhanh hơn bước chân đi về phía trước.

Lúc này, trong tiền viện đã đứng rất nhiều người, cũng phải thôi, đêm nay cả nhà đều vây quần bên nhau ăn tết mà, ngoại trừ hai người bọn họ và những người vào cung tham gia cung yến.

Bầu không khí trong tiền viện vô cùng áp lực, tiếng hài tử khóc thút thít, tiếng nữ nhân nghẹn ngào, tiếng người hầu nhỏ giọng thì thầm... Nàng đỡ Lâm di nương đứng trong một góc, lẳng lặng thu hết cảnh tượng vào trong đáy mắt.

Tổ phụ và đại bá đều vào cung, hôm nay trong nhà do nhị bá chủ trì đại cuộc. Nàng đến trễ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy nhị bá bị đeo mộc gông, tay cũng bị khóa lại, ngẩng đầu che chở thê nhi phía sau. Lại nhìn về phía phụ thân của nàng, cũng bị đeo mộc gông, cả người đều hoảng hốt, sắc mặt hôi bại ngồi xổm một góc.

Nàng nhìn phụ thân suy sút như vậy, trong lòng nàng phức tạp ngổn ngang. Phụ thân đối xử với nàng và di nương không tệ, nhưng càng yêu thương đích tử đích nữ, cũng rất tôn trọng chính thất, bởi vậy nàng và di nương nhiều lần chịu thiệt thòi đều phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lúc này bị xét nhà, bên cạnh nàng còn có di nương, phụ thân lại chỉ lẻ loi một mình, trong lòng nàng sinh ra chút bi thương. Không biết tiếp theo sẽ như thế nào, nàng ngẩng đầu mờ mịt nhìn không trung.

Trốn sao? Mặc dù có thể trốn được thì thế nào? Cổ đại không giống như hiện đại, kinh nghiệm sống ở cổ đại mười mấy năm nói cho nàng, nữ nhân lẻ loi một mình rất khó sống, không bị người trộm bán đi chính là bị ép buộc gả chồng, không nữa thì chính là bị người chèn ép bắt nạt đến không thể tiếp tục ở lại.

Nàng và di nương đều là nữ nhân mềm yếu, có trốn cũng chỉ sợ trốn không thoát, chi bằng chờ có kết quả phán quyết rồi lại tính tiếp.

Nhìn người bị đưa đến càng ngày càng nhiều, nàng đoán bọn họ muốn bắt chính toàn bộ phủ hộ bộ thượng thư, bao gồm cả chủ tử và người hầu. Nàng không biết trong nhà đã phạm vào tội gì, nhưng nhìn quan binh thanh to thế lớn như vậy, lần này phủ hộ bộ thương thư chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Chờ người bị đưa đến đông đủ, binh lính lập tức áp giải mấy trăm người bọn họ một đường đi đến ngục giam của Đại Lý Tự, tiếng khóc than xé tan màn đêm yên tĩnh, nàng nhìn thấy nhiều cửa nhà hơi hé mở, người trong nhà dùng ánh mắt thương hại hoặc chán ghét liếc nhìn bọn họ một cái rồi đóng cửa lại.

Nàng hít sâu một hơi, thân thể lạnh run lên, tinh thần cũng tỉnh táo hơn nhiều. Nàng lắc đầu vứt bỏ những ý nghĩ không tốt, đỡ Lâm di nương tiếp tục đi về phía trước.