Chương 16. Tu hành

"Loại trang web này chắc chắn sẽ bị phong bế!" - Một bạn học không nhịn được, liền nhắn một câu vào nhóm.

"Ừ! Trước đó mấy video này đều bị chính quyền xóa sạch."

"Nhưng mà bây giờ tớ mới phát hiện, năm nay xuất hiện nhiều dị năng giả thức tỉnh như vậy nên tớ chắc chắn trong lớp mình có ít nhất một người thức tỉnh rồi."

"Các cậu cảm thấy sẽ là ai? Lớp trưởng thì sao? Tớ thấy lớp trưởng rất có khả năng sẽ xảy ra loại chuyện như thế này."

"Tớ ngược lại cảm thấy cậu có khả năng."

"Haha, thật sao? Vậy tớ chờ cha mẹ tớ cãi nhau, để bọn họ ly hôn kí©h thí©ɧ tớ một chút. Nói không chừng tớ liền thức tỉnh dị năng."

"Xì, cậu nói như thật ấy."

Cả đám thảo luận tận "nửa ngày" trong nhóm chat. Lúc thì nói chuyện muốn thức tỉnh, lúc lại nói chuyện khác. Đúng là không náo nhiệt không được. Cuối cùng có người đột nhiên hỏi liệu có khi nào Lữ Thụ có khả năng này hay không. Mọi người trầm mặc một lúc, dù sao cũng chẳng có ai muốn đắc tội với Lữ Thụ. Người ta còn đang ở trong nhóm đấy!!

Tất cả đều cảm thấy điều này khó có thể xảy ra với Lữ Thụ. Chưa bàn về tư chất, chỉ nói đến dáng vẻ yếu ớt của hắn thôi bọn họ đã thấy điều này là bất khả thi rồi. Hơn nữa, trừ vị đạo sĩ ở trên núi ra thì còn lại đều thức tỉnh dưới tình huống bị kí©h thí©ɧ. Lữ Thụ lại là trẻ mồ côi, hắn chịu đả kích nhiều năm như vậy mà bọn họ có thấy cái khỉ gió gì đâu. Không có khả năng!

Trong lúc vô tình, mọi người hầu như đều ngầm thừa nhận dị năng giả cùng với "Hội ngân sách" là có thật. Nhưng đối với bọn họ mà nói thì mấy cái này hết thảy vẫn còn rất mơ màng, không biết làm thế nào mới có thể thức tỉnh, càng không biết sau khi thức tỉnh dị năng bản thân có bao nhiêu lợi hại, đối với toàn thế giới sẽ tạo nên sức ảnh hưởng gì. Cho nên cả đám cũng chỉ có thể hồ đồ nhắn tin với nhau, mang trong mình giấc mơ thức tỉnh dị năng. Lúc nhắc đến Lữ Thụ, bầu không khí trong nhóm lớp dần dần trầm xuống. Có bạn học bỗng nhiên nhắn một câu: "Lữ Thụ mỗi ngày đều phải kiếm tiền, đã vậy còn giữ vững vị trí top 5 người học xuất sắc nhất lớp thì lấy đâu ra thời gian để thức tỉnh dị năng."

Người nói ra câu này khẳng định là muốn đổi đề tài cuộc trò chuyện. Cho nên, tất cả mọi người đều cảm thấy cả lớp đã thức tỉnh dị năng rồi thì Lữ Thụ vẫn còn ngu ngơ chưa biết thức tỉnh dị năng là gì. Vì vậy nên bọn họ cuối cùng không thảo luận vấn đề này nữa. Dù sao Lữ Thụ yếu ớt như vậy, bọn họ nhìn thế nào thì hắn cũng không giống người có thể thức tỉnh được.

"Haha, nói không chừng người ta rất dụng công học tập đó nha. Ban ngày đến lớp ngủ nhưng về nhà lại âm thầm học bài đến nửa đêm. Lúc mấy cậu đang mải chơi thì người ta lại đang tập trung học bài đấy." - Có bạn học đột nhiên gửi một đoạn ghi âm vào lớp, nói.

Quả thực Lữ Thụ có thành tích rất ổn định. Ngày thường lên lớp học hắn chỉ biết ngủ nhưng lại có thành tích cực kỳ tốt. Chẳng lẽ đây chính là kiểu người trong truyền thuyết, trước mặt người khác thì lười biếng nhưng sau lưng lại chăm chỉ học tập? Vì lý do ấy cho nên mọi người mới nghĩ như vậy về hắn.

Lữ Thụ nhìn đến đây, môi mỏng liền cong lên. Suýt nữa thì hắn cười thành tiếng vì suy nghĩ của đám bạn học. Nghĩ đến nhóm lớp hiện tại là nơi thu thập giá trị tiêu cực lớn nhất của bản thân, hắn quả quyết phát tin. Từng ngón tay thon dài trắng mịn của hắn không ngừng múa trên màn hình điện thoại, chưa đến nửa phút đã gửi đi một dòng tin nhắn: "Có ít người mặt ngoài nhìn rất nhẹ nhàng nhưng các cậu lại không biết... rằng trên thực tế thì sau lưng bọn họ lại càng thoải mái hơn."

Nhóm lớp một lần nữa an tĩnh mất năm phút. Không ít người có thành tích tiên tiến trong lớp mỗi ngày đều rất cố gắng cũng không đuổi kịp thành tích học tập của Lữ Thụ lúc ấy chỉ biết âm thầm nghiến răng nghiến lợi chửi hắn trong lòng. Chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt gợi đòn của hắn là các bạn học trong lớp lại nổi điên, muốn xông đến nhà hắn đánh cho một trận nhừ đòn. Lữ Thụ! Con mợ nhà cậu! Cậu không nhắn trong nhóm không ai bảo cậu chết đâu!!!

[Thông báo: Giá trị tiêu cực đến từ Tuần Phương, +77 điểm.]

[Thông báo: Giá trị tiêu cực đến từ Lưu Dương, +81 điểm.]

[Thông báo: Giá trị tiêu cực đến từ...]

Thoáng một cái, giá trị tiêu cực của Lữ Thụ tăng lên đến 500 điểm. Đem cộng với phần dư lúc trước, hắn có 800 điểm. Nhìn giá trị tiêu cực mà bản thân có, Lữ Thụ cảm thấy đám bạn học này cũng đáng yêu phết đấy chứ.

Về việc ngủ nhiều ở trên lớp vì thức đêm thì Lữ Thụ chưa bao giờ nói dối, nhưng trước giờ hắn không hề thức đêm vì việc học mà là vì bồi Tiểu Ngư xem phim. Còn học giỏi là do đầu óc hắn xác thực muốn làm điều gì thì bản thân tự động làm rất tốt. Chỉ có thể nói, trên thế giới này quả thật vẫn có tồn tại kiểu người không học vẫn giỏi như hắn. Còn giữ vững thành tích học tập là bởi hắn muốn tích lũy kiến thức cho hành trang sau này của bản thân. Hiện tại cân nhắc lại về tương lai, Lữ Thụ cảm thấy việc bản thân hắn cần phải bỏ thêm chút công phu vào việc nỗ lực tu hành lên cấp cao mới là chuyện tốt nên làm.

Lữ Thụ tò mò nếu không có quả Tinh Thần thì tốc độ tu hành của bản thân liệu có bị chậm đi không. Nghĩ vậy, đột nhiên bài hát "Ngôi sao nhỏ" hôm qua mới hát xong nay lại hiện lên trong đầu hắn. Chậc, hắn thử hát bài hát "Ngôi sao nhỏ" không theo điệu hát bình thường mấy em nhỏ hay hát thì thấy nửa điểm phản ứng cũng không có. WTF!? Chẳng lẽ hát lệch nhịp cũng không được? Đờ mờ, người ngũ âm không hoàn chỉnh gặp phải cái nhiệm vụ này chắc khóc tiếng mán con mợ nó mất. Cái hệ thống nhà mi làm ăn như vậy quá không hợp lý! Như này khác nào kỳ thị người không có đầy đủ ngũ âm đâu!!! Đương nhiên là Lữ Thụ có nghĩ qua, khả năng cao là bởi vì bài hát này phù hợp với một vận luật nào đó, cộng thêm việc linh khí trong người hắn mới khôi phục cho nên mới có công hiệu thần kỳ như vậy. Hoặc là nguyên nhân nằm ở chỗ tờ giấy vàng hóa bụi trắng bay vào trong cơ thể hắn? Ban đầu, đường vân giống hình cái cây trong lòng bàn tay hắn vốn không có ánh sáng. Cho đến hiện tại nó cũng chuyển thành màu trắng luôn rồi.

Lữ Thụ giơ bàn tay lên nhìn qua thì phát hiện mầm cây kia mọc thêm hai cái lá nho nhỏ. Là bởi vì mình vừa thắp sáng ba ngôi sao ư? Hắn nghi hoặc tự hỏi. Mấy chuyện thần kỳ liên tục xảy ra trong hai ngày nay làm Lữ Thụ cảm thấy hoa mắt, chóng mặt. Nhưng mà hắn phải hát "Ngôi sao nhỏ" mới có thể tu hành được!!! Aaa!!! Hắn không muốn! Hát em gái nó chứ hát. Hắn lớn ngần này tuổi rồi còn đi hát bài hát trẻ con như vậy làm cái mẹ gì!? Hệ thống, mi biết nói chuyện không? Nói thử ta nghe, tác giả viết nhầm kịch bản đúng không?

"Tia sáng lấp lánh lấp lánh, bầu trời đầy ngôi sao nhỏ

Như viên kim cương tỏa sáng trong đêm tối, trôi dạt theo từng đám mây mù

Ngọn lửa bầu trời đốt cháy thế giới yên bình, mặt trời lặn không còn sao

Tìm đâu con đường trong đêm dài, cho đến khúc ca rực lửa bay xa."

Đúng lúc Lữ Thụ vừa hát xong, dải ngân hà xa tận chân trời một lần nữa lại thành lập liên kết với hắn. Tựa như là mơ nhưng không phải là mơ, từng chùm ánh sáng êm dịu chiếu thẳng từ trên trời cao, xuyên qua nóc nhà mà chảy tràn xuống người Lữ Thụ. Chúng cơ hồ như dòng nước suối chảy róc rách, nhẹ nhàng, dịu dàng đáp lên người hắn, thấm vào từng tế bào. Lữ Thụ có cảm giác như toàn thân được tắm trong làn nước ấm áp, gột rửa sạch sẽ bụi trần. Từng dòng, từng dòng chảy thẳng về trái tim hắn. Cảm giác ấy dễ chịu đến mức hắn như thấy cả người mình nhẹ bẫng, thoải mái đến lạ kỳ.

Nếu như nói quả Tinh Thần là một dòng nước lũ ồ ạt chảy lao về trái tim thì việc tu hành tự thân là những tia nước nhỏ cần người điều khiển hướng chảy nếu không sẽ bị loạn. Mặc dù hiệu suất của nó có tương đối chậm nhưng về lâu dài vẫn mang lại hiệu quả cao. Không phải lúc nào trong cửa hàng cũng có quả Tinh Thần cho nên việc tu hành là việc không thể thiếu. Ấy là phải chăm chỉ, bền bỉ, kiên trì thì mới thành công được. Lại nói, Lữ Thụ quay qua đánh giá tốc độ thắp sáng ngôi sao thứ bốn thông qua việc tu hành thì thấy phải mất nửa tháng tu hành mới có thể bù đắp được giá trị tiêu cực mà hắn đã bỏ ra mua một quả Tinh Thần. Mà hắn cũng không rõ tốc độ tu hành liệu có liên quan gì đến căn, cốt hay không. Nếu bây giờ hắn ăn thêm hai quả Tẩy Tủy thì tốc độ tu hành của bản thân sẽ nhanh hơn đúng không? Vừa nghĩ đến đây Lữ Thụ đã cảm thấy cực kỳ phấn khích.

Hiện tại những gì hắn nghĩ, những gì hắn làm đều chỉ là mò đá qua sông mà thôi. Căn bản là hắn không biết người khác tu luyện thế nào, hắn cũng không biết thực hành ra sao, nên làm như thế nào mới là đúng. Hết thảy đều là vừa đi đường vừa dò đường, cái gì không biết chỉ có thể làm thử mới biết được. Tự nhiên trong đầu Lữ Thụ nhảy ra một suy nghĩ: "Tiếp tục rút thưởng lấy quả Tẩy Tủy, ăn cho đến một ngày nào đó nó không còn tác dụng gì với mình nữa". Nền tảng cơ bản vững chắc thì việc đi xa hơn, nhanh hơn là đạo lý rất dễ hiểu. Quả Tẩy Tủy ăn càng nhiều càng tốt. Hắn nhất định phải tẩy rửa sạch sẽ những gì không tốt trong cơ thể đi mới được. Nhưng mà muốn có thì hắn phải có giá trị tiêu cực mới chơi trò rút thăm trúng thưởng được. Nghĩ vậy, hắn lại mở điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào nhóm chat hơn "nửa ngày" cũng không tìm được cơ hội thích hợp. Thế là hắn lại chơi trò bình phiêu lưu...