Chương 1: Xem mắt

Từ khi Thang Niên bước vào tuổi 27, cô bị người trong nhà coi là gái ế, nhất là mẹ cô, một tháng ít nhất phải sắp xếp cho cô hai buổi xem mắt, cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không.

Hôm nay cũng vậy.

Lúc này Thang Niên đang ngồi ở quán cà phê, vị trí gần cửa sổ, nhìn từ trên xuống, đây là một quán cà phê gần bãi biển, phong cảnh rất đẹp, bình thường trên bờ cát kín người, nhưng hôm nay lại không có ai cả.

Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng tám, trong giai đoạn mùa hè nắng gay gắt nhất, ánh mặt trời chói chang, chỉ cần đứng mười phút đã có thể rám nắng xuống vài độ cho dù có bôi kem chống nắng.

Bên ngoài ngoại trừ ánh mặt trời gay gắt thì không có gì đẹp, Thang Niên thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn điện thoại, khoảng cách đến thời gian hẹn gặp còn 10 phút nữa.

Hôm nay, đối tượng xem mắt vẫn chưa đến.

Đối phương đến sớm hay trễ Thanh Niên cũng không quan tâm, bởi vì cô thậm chí còn không biết người đàn ông này tên gì, bao nhiêu tuổi và cả nghề nghiệp.

Xem mắt với quá nhiều người, cô cũng lười hỏi, nhiệm vụ chính của cô là nghe theo sự sắp xếp của gia đình, gặp mặt đối phương, uống một ly cà phê, sau đó trở thành một người đi ngang qua trong Wechat của đối phương.

Điều nực cười nhất chính là cô không hề thích cà phê, nhưng mỗi lần xem mắt đều được hẹn ở quán cà phê.

Từ sau khi tốt nghiệp đại học cô bắt đầu đi xem mắt, gặp qua bao nhiêu người, ước chừng khoảng 50, chất lượng không đồng đều, có những ông chú đến từ Địa Trung Hải, cũng có mấy cậu sinh viên chưa tốt nghiệp đại học.

Về tính cách, cô gặp đủ thể loại, nào thì nghe lời mẹ, tự cao, bạo lực…chỉ cần người khác phân loại, cô có thể chọn ra một người đủ tiêu chuẩn ở trong Wechat.

Trước khi đi ra ngoài, mẹ cô đã dặn dò cô, người đàn ông hôm nay có chút đặc biệt, cô nên chú ý lời nói, cách hành xử, bảo cô phải nắm chắc, không được nói bậy.

Nghe giọng điệu của mẹ thì điều kiện của người đàn ông này rất tốt, người giới thiệu lại thổi phồng lên, không nhắc đến một khuyết điểm nào.

Loại đàn ông này, Thang Niên còn chưa nghĩ tới, anh ta chắc chắn là người có vấn đề.

Cho nên vừa tan lầm cô đã đội một cái đầu ổ gà đến đây, không trang điểm, thậm chí còn mượn kính mắt để đeo.

Lúc ấy đồng nghiệp cười nhạo cô: “Thang Niên, em có bóng ma với đối tượng xem mắt sao?”

Còn có người nói: “Thời buổi này thật khó để gặp được đối tượng xem mắt mà mình thích. Tất cả đều dựa vào vận may thôi. Cho dù có hạ thấp tiêu chuẩn xuống thì cũng hiếm khi gặp được người vừa mắt mình.”

Thang Niên nghĩ, không sinh ra bóng ma được sao? Cô vốn là cô gái hướng nội, trước khi tốt nghiệp đại học chưa từng tiếp xúc nhiều với đàn ông.

Thu hoạch duy nhất chỉ là qua mấy chục lần xem mắt đã giúp cô can đảm giao lưu với người ta hơn.

Nhìn máy tính một ngày, đôi mắt của Thang Niên mỏi mệt, không muốn chơi điện thoại, cô chán nản đến mức nghịch mấy món đồ chơi trên bàn.

Cô rất dễ tập trung vào thứ gì khi cô nhìn thấy nó, cũng bất giác bị cuốn vào mà không hề nhận ra.

“Xin chào, xin hỏi cô có phải là Thang Niên không?” Vài phút sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói dễ nghe như vậy, Thang Niên theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy có một người đàn ông đứng bên cạnh mỉm cười nhìn cô, ngay cả nụ cười cũng rất lạnh lùng, giống hệt với mấy nụ cười thương mại giả tạo, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy phản cảm.

Anh rất cao, khoảng 1m85, khuôn mặt thanh tú, ăn mặc giản dị, nhưng cũng thể che giấu được dáng người của anh. Cả cơ thể toát ra sự quyến rũ và trưởng thành.

Dường như…đã từng quen biết.

Thang Niên thơ thẩn, có chút không tin mà nhìn thêm vài lần, nhìn đến mức thất thố, quên cả bắt tay chào hỏi người ta.

Đối phương lại nói: “Xin chào, tôi tên Thẩm Dục.”

Bùm bùm bùm…

Đầu Thang Niên lập tức nổ tung.

Vậy mà lại là Thẩm Dục.

Bạn cùng bàn cấp ba của cô, cũng là người cô yêu thầm.

Nhiều năm như vậy, tất cả mọi người xung quanh cô đều nói do yêu cầu của cô quá cao nên không tìm được người thích hợp để kết hôn. Thật ra cô gặp được mấy người có điều kiện không tệ, đối xử với cô cũng tốt, cũng đã thử hẹn hò nhưng kết quả đề thất bại.

Ngay cả bạn thân của cô cũng không hiểu.

Chỉ có Thang Niên biết, thời thiếu niên cô gặp được một người quá kinh diễm, cho nên sau này dù gặp ai, cũng biến thành tạm chấp nhận, cô còn bất giác so sánh họ với Thẩm Dục, sau đó không có biện pháp tiến hành bước tiếp theo.

Hiện tại, Thẩm Dục lại trở thành đối tượng xem mắt của cô.