Chương 20: Bà xã, hôn một cái

Lúc ra đến cửa Thẩm Dục đột nhiên gọi một tiếng bà xã, Thang Niên nghe thấy quay đầu lại thì bị anh đè ở ván cửa.

“A…” Cô yếu ớt dùng tay đẩy ngực Thẩm Dục, lại bị Thẩm Dục nắm chặt cổ tay đè lêи đỉиɦ đầu, anh hôn mãnh liệt, dùng sức cạy mở môi cô, ngậm lấy đầu lưỡi của cô, cùng nhau trao đổi nước miếng.

Thang Niên bị hôn đến mức choáng váng, gần như không thở nổi, trong lúc ý loạn tình mê, ngón tay của Thẩm Dục tìm đến giữa hai chân cô, chạm vào hạ thể qua lớp quần.

“Ưm…” Giọng của Thang Niên thay đổi, hoa huyệt ngứa ngáy, muốn chảy nước, cô theo bản năng kẹp chặt hai chân, nhưng vì điều này khiến tay Thẩm Dục bị ép chặt hơn.

Nhận thấy chuyện sắp xảy ra tiếp theo, cô vội vàng đẩy Thẩm Dục ra, nói: “Sắp muộn rồi, mau đi thôi.”

Thẩm Dục không vội không sốt ruột nói: “Bà xã, em có đau không? Chỗ đó có sưng không?”

Không cần nói cũng biết chỗ đó là chỗ nào.

Người này…

Thang Niên có thể xách định số lần cô đỏ mặt trong 28 năm qua không nhiều bằng hai ngày ở bên Thẩm Dục.

Rõ ràng lần đầu gặp mặt nhìn rất đứng đắn, đặc biệt giống một quý ông, hiện tại khi nói chuyện lại khiến người ta đỏ mặt tim đập, hoàn toàn không có cách nào trả lời.

Hiếm có cặp vợ chồng nào làʍ t̠ìиɦ mà da^ʍ như vậy đúng không?

Thang Niên cúi đầu nhìn giày của mình, nhỏ giọng nói: “Không…Không đau.”

Khả năng lành vết thương của cô rất nhanh, lúc còn nhỏ đi chơi bị thương, người khác phải mất mười ngày hoặc nửa tháng mới có thể khỏi hẳn nhưng cô chỉ mất một hoặc hai ngày, hơn nữa hầu như không để lại sẹo.

Tối hôm qua làm chuyện ấy thật sự có đau, nhưng sáng hôm nay đã không còn cảm giác gì nữa rồi.

“Chúng ta phải đi làm.”

“Không đau thì tốt.” Thẩm Dục hôn lên trán cô, “Đi thôi.”

Suốt quãng đường tới bãi để xe, Thẩm Dục nắm tay cô không buông, thỉnh thoảng anh lại tiến đến hôn cô mấy cái, Thang Niên không quen với kiểu thân mật này, vô cùng xấu hổ.

Cuối cùng cô cũng phát hiện du͙© vọиɠ của Thẩm Dục rất mạnh, hơn nữa ham muốn quan hệ của anh rất cao.

Khi ngồi trên xe Thẩm Dục, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô xấu hổ nhìn Thẩm Dục, hạ thể ẩm ướt, là nước vừa rồi Thẩm Dục sờ vào chảy ra, may mắn không nhiều, và không có mùi gì.

Cô bỗng nhớ tới Thẩm Dục hồi cấp ba, khi đó anh rất lạnh lùng, không thích cười, nói ít, ngày nào cũng học tập nghiêm túc, từ lúc nhập học đến lúc thi lần đầu tiên anh luôn đứng thứ nhất, nổi tiếng khắp toàn trường.

Sau khi chia lớp, Thẩm Dục học lớp trọng điểm tự nhiên, mà cô miễn cưỡng dựa vào điểm số lần thi cuối cùng vào lớp trọng điểm xã hội, từ đây khoảng cách ngày càng xa xôi, tuy rằng học cùng tầng, cửa sau còn đối nhiên nhau, có đôi khi vẫn có thể nhìn thấy đối phương qua cửa sổ nhưng Thẩm Dục rõ ràng không còn quen biết cô nữa.

Trời xui đất khiến thế nào mà hai người lại kết hôn, nghĩ lại thì cứ như một giấc mơ, rất không chân thật.

Quan trọng nhất là làm thế nào mà một người lạnh lùng năm cấp ba lại trở thành một người như bây giờ? Mở mồm ra là nói những lời âu yếm, càng nghe càng thấy giống một tên tra nam với sổ tình trường dài bằng sớ.

Cô nghi ngờ mình đã nhận lầm người.

***

Ở bên ngoài Thẩm Dục rất thành thật, không làm ra hành động khiến Thang Niên xấu hổ, lúc đi đường, cơ thể hai người tuy gần sát nhau nhưng anh cũng không ép buộc nắm tay, ăn xong bữa sáng, đưa cô đến cổng công ty liền rời đi.

Nhiệm vụ hôm nay của Thang Niên là làm một bản kế hoạch, nhiệm vụ giám đốc Chu phân cho cô trước đó vẫn chưa hoàn thành, còn một ít nữa.

Khi đặt chận vào công ty, còn ba phút nữa là đến giờ làm việc, những đồng nghiệp khác đã sớm ngồi vào chỗ ngồi tán gẫu với nhau, ăn sáng như thường lệ.

Thang Niên không tham gia vào đó, cô không thích buôn chuyện với đồng nghiệp của mình. Quan hệ của cô với đồng nghiệp rất bình thường, chỉ chuyên tâm làm việc của mình, mỗi ngày đi làm hay tan tầm đúng giờ, hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao, đây là công việc của cô.

Sau khi viết xong bản kế hoạch, gửi cho giám đốc không nhận được hồi âm, cô ngáp ngắn ngáp dài, không nhịn được nằm trên bàn, muốn chợp mắt ai ngờ lại ngủ thϊếp đi.

***

“Thang Niên, cậu ngồi cùng bạn với Thẩm Dục đúng không? Vậy cậu có biết cậu ấy có bạn gái hay chưa không?”

Vào một buổi chiều bình thường khi vừa lên cấp ba, bạn thân Lý Hân Nguyệt kéo Thang Niên đi ra ngoài hành lang buôn chuyện.

Nhân vật chính là Thẩm Dục, người đạt 1000 điểm trong bài thi đầu tiên, gây chấn động cả khóa.

Lớp học phân theo điểm năm cấp hai, Lý Hân Nguyệt học lớp bên cạnh, các bạn trong lớp ngày nào cũng bàn về Thẩm Dục, nghe nói bạn thân là bạn cùng bàn với trai đẹp học giỏi thì tò mò, vì vậy chuyện thứ nhất chính là xông đến hỏi.

Hôm nay mới đổi chỗ ngồi, lúc vội vàng dọn sách giáo khoa, Thang Niên liếc mắt nhìn Thẩm Dục, chưa nói được câu nào chứ đừng nói đến chuyện riêng của anh.

“Tớ không biết.”

“Vậy cậu hỏi giúp tớ đi, Các bạn nữ trong lớp của tớ đều muốn biết cậu ấy có bạn gái chưa. Cậu ấy đẹp trai thật đấy, thành tích còn tốt nữa, đặt trong tiểu thuyết vườn trường, chắc chắn là nam chính.”

Nhắc tới Thẩm Dục, Lý Hân Nguyệt phấn khích đến mức trong mắt xuất hiện những bong bóng màu hồng.

Ai không thích một chàng trai vừa đẹp trai vừa học giỏi? Hơn nữa dáng người còn cao, khoảng 1m85.

Nếu làm bạn gái của Thẩm Dục thì hạnh phúc biết bao.

Trong lúc hai người nói chuyện, Thang Niên thoáng nhìn thấy Thẩm Dục đi xuống cầu thang, anh mặc áo đồng phục, nhưng nó khoác lên người anh giống như một người mẫu, nhìn có vẻ mảnh mai nhưng lại trẻ trung.

Thang Niên giả bộ ho ra hiệu cho Lý Hân Nguyệt, Lý Hân Nguyệt cũng nhìn thấy, lúc Thẩm Dục đi tới, hai người ăn ý quay đầu đi, giả vờ nhìn phong cảnh bên ngoài.

Tiết tự học buổi tối, Thang Niên quay lại lớp học, chỗ ngồi vừa mới được đổi vào lúc trưa, sách vẫn chưa được sắp xếp, ngăn kéo của cô là một đống lộn xộn.

Người bạn cùng bàn mới thay đổi từ nữ thành nam, đối với người sợ hãi giao tiếp với xã hội như Thang Niên, nó giống như bị lôi lên pháp trường nhận tội.

Quan trọng là ngồi cùng bàn là bạn nam, cô biết trong lớp có nhiều bạn nữ thích Thẩm Dục, lúc đổi chỗ có nhiều người muốn đổi chỗ với cô, nhưng chỗ ngồi do chủ nhiệm lớp chỉ định, không có cách nào đổi được.

Từ bé đến giờ cô không nói chuyện nhiều với con trai, cũng không biết làm thế nào để hòa hợp với họ, cô cảm thấy rất xấu hổ, cẩn thận di chuyển bàn sang một bên rồi mới ngồi xuống.

Vị trí của bọn họ là bàn cuối.

Lúc ngồi vào chỗ, Thang Niên dường như nhìn thấy Thẩm Dục lơ đãng nhìn mình, mặt cô nóng bừng, giả vờ lấy một quyển sách bài tập ra đặt ở trên bàn, giả vờ xem bài.

Ngồi bên cạnh người học giỏi, ngồi chung bàn với con trai, cơ thể bỗng cảm thấy khó chịu.