Chương 21: Ngồi cùng bàn

Buổi tối, giáo viên Toán không tới lớp, giao bài tập cho cán bộ lớp, làm một đề kiểm trai, trước khi tan học phải nộp bài.

Thang Niên học kém môn Toán nhất, mỗi lần thi, điểm của cô chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, vì vừa mới thi chưa bao lâu, giáo viên muốn kiểm tra năng lực của bọn họ nên tăng độ khó lên.

Vừa mới đến câu thứ tư Thang Niên đã bối rối, loay hoay suy nghĩ vài phút vẫn không thể nghĩ ra, cô đành phải bỏ qua câu đó chuyển xuống câu dưới. Hai câu dưới có thể làm được, điểm chưa đến một nửa.

Sau khi làm xong những câu này, cô trộm nhìn Thẩm Dục ở bên cạnh, học sinh giỏi đã làm bài xong, đang luyện đề môn khác.

Thang Niên:!!!

Thế giới đúng là cách biệt quá lớn, chỉ cần chia một nửa bộ óc của học sinh giỏi cho cô thì cô cũng không đến mức bị môn Toán tra tấn đến chết.

Mỗi lần không làm được bài, Thang Niên sẽ vò đầu bứt tai, lần này cũng không ngoại lệ, cuối cùng tóc bị cô cào giống như ổ gà.

Thang Niên liều miệng với câu thứ tư, giãy giụa hơn hai mươi phút, đành phải từ bỏ, cô nhìn thời gian, còn hai mươi phút nữa mới tan học, cô trực tiếp bãi công, nằm trên bàn xoay bút.

Lúc buồn chán, cô sẽ ngâm nga một bài hát trong vô thứ, âm thanh rất nhỏ, cô chán nản nhìn đống sách ở trước mặt, suy nghĩ bay xa, hoàn toàn quên mất bạn cùng bàn của mình là Thẩm Dục.

Thang Niên không hề biết lúc cô đang ngâm nga, Thẩm Dục nghiêng đầu nhìn cô, thứ anh nhìn thấy chính là khuôn mặt bầu bĩnh của cô.

Mùa hè nóng bức, lớp học rất nóng, người không chịu được nóng mặt sẽ đỏ bừng, mặt Thang Niên trông giống như quả đào, trong trắng ngoài hồng.

Thẩm Dục mất tự nhiên dịch mắt sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ tối om.

***

Thang Niên ăn nói vụng về, sợ giao tiếp xã hội, vì vậy suốt một tháng ngồi cùng bàn với Thẩm Dục, hai người không nói với nhau câu nào, nếu để người khác biết chắc chắn là một chuyện không thể tin được, Học sinh cấp ba tương đối hoạt bát, sôi nổi, cho dù không quen biết, nhưng ngồi cùng bàn với nhau cũng sẽ nói chuyện, chỉ là nói nhiều hay ít mà thôi.

Các bàn được nối với nhau, ngăn kéo có một vách ngăn, nhưng hai người rất ăn ý, các loại đồ của mình đều đặt ở chỗ của bản thân, tuyệt đối không để lên bàn của đối phương.

Trong giờ, Thang Niên cố gắng dịch ghế ra ngoài, tránh chạm vào Thẩm Dục, hai người không cả nhìn mặt nhau, ngay cả việc mượn bút, mượn giấy nháp gì đó cũng không xảy ra, bởi vì bọn họ không thiếu một cái gì cả, cũng không thích mượn đồ của người khác.

Theo cách này, một tháng tổi qua không xảy ra việc gì, một đợt kiểm tra hàng tháng mới bắt đầu, hai ngày liền có kết quả, không có gì ngoài ý muốn, Thẩm Dục vẫn đứng nhất, hơn nữa còn cao hơn năm điểm so với lần trước, khi lên lớp giáo viên bộ môn nào cũng khen anh.

Thẩm Dục là học trò cưng của các giáo viên, là người được hỏi nhiều câu hỏi nhất trong lớp. Là một người bạn cùng bàn, Thang Niên cũng được giáo viên quan tâm hơn, từ lúc khai giảng tới nay chưa bị hỏi lần này, nhưng một tháng này dính “hào quang” của Thẩm Dục, bị hỏi bảy đến tám lần.

Cuối cùng cô mới cảm nhận được hậu quả đáng sợ không ngồi cùng bàn với học sinh giỏi, yên lặng theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm Dục, muốn biết vì sao cậu lại thông minh như vậy, cô phát hiện Thẩm Dục rất thích uống Coca, ngày nào đi học cũng phải uống một lon, làm bài kiểm tra chưa bao giờ quá một tiếng, bài tập giáo viên giao luôn hoàn thành trước thời hạn, cho dù là ngăn bàn hay cặp sách, cậu lúc nào cũng sạch sẽ.

Có lẽ do quan sát lâu, cộng với sự sùng bái với học sinh giỏi, buổi tối ngày nọ, Thang Niên đột nhiên phát hiện cảm xúc của mình đã thay đổi.

Nếu lúc nhìn lén Thẩm Dục bị cậu bắt gặp, khi ánh mắt của anh liếc qua, tim cô sẽ đập nhanh hơn, sau đó đỏ mặt.

Hơn nữa cô bắt đầu không tự chủ được mà chú ý đến từng cử động của Thẩm Dục một cách vô thức.

Thang Niên biết, cô yêu, nói đúng ra, là yêu đơn phương.