Chương 23: Nhẫn kim cương

Buổi tối, lúc tan làm, Thang Niên vừa đi xuống lầu thì nhìn thấy xe của Thẩm Dục.

Thẩm Dục đưa cô đi ăn tối trước, sau đó hai người đi mua nhẫn kim cương, chọn xong nhẫn thì Thang Niên có hơi hoảng hốt.

Nó rất đắt, một chiếc nhẫn kim cương sáu chữ số, cả hai người cộng vào là bảy con số.

Tiền lương một năm của Thang Niên có sáu số, tuy rằng cô không thăng thức, chỉ viết phương án, nhưng công ty hàng năm có trích thêm phần trăm, tiền kiếm được không hề ít, mấy năm nay tiền tiết kiệm được cũng đã lên bảy con số, nhưng cô không có nhiều ham muốn với mấy món đồ xa xỉ, cũng không có nhiều tiền mua mấy thứ này.

“Tại sao đột nhiên muốn mua nhẫn kim cương vậy?”

“Mặc dù chúng ta kết hôn vội vàng nhưng không thể thiếu một bước nào cả. Chờ em chuẩn bị xong, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.” Thẩm Dục đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út cho cô, anh cúi đầu hôn cô: “Bà xã, tân hôn vui vẻ.”

Thang Niên vẫn chưa quen với kiểu thân mật này, cô vô thức né tránh, xấu hổ cắn môi: “Tân hôn vui vẻ.”

Bởi vì mẹ thúc giục về nhà, Thẩm Dục đậu xe ở dưới lầu, không chịu đi.

“Khi nào đưa anh đi gặp cha mẹ vợ?”

Thang Niên lo lắng mà xoa tay, “Em vẫn chưa nói với họ, tính tình của mẹ em…Bà ấy rất mạnh mẽ, em phải nói cho bà ấy trước đã.”

Nếu trực tiếp đưa người về nhà, chắc chắn mẹ cô sẽ nổi bão, đến lúc đó Thẩm Dục cũng không thoải mái.

Cô nghĩ về tin nhắn Thẩm Dục gửi tới vào buổi sáng, do dự một lúc lâu, không nhịn được mà ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nhớ rõ hồi cấp ba không?”

Thẩm Dục cười hỏi lại: “Thi giữa kỳ I lớp 10 không bao lâu em và anh trở thành bạn cùng bàn. Bà xã, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em quên rồi sao?”

Thang Niên bị anh nhìn chằm chằm, mặt không tự chủ được mà đỏ lên: “Không…Không phải…”

Cô nhớ rõ, đầu giường còn dán ảnh chụp của anh, may mắn cô không đặt nó ở chung cư của mình, nếu không tối hôm qua bị Thẩm Dục phát hiện, cô thật sự không muốn sống nữa.

Điện thoại lại vang lên, lần này mẹ cô gọi điện thoại tới thúc giục, Thang Niên không thể kéo dài hơn nữa, vội vàng dặn dò Thẩm Dục lái xe về nhớ chú ý an toàn, nói xong liền xuống xe.

Thang Niên tưởng rằng mẹ gọi mình về ăn tối, kết quả vừa đi vào cửa, cô nhìn thấy nhà có khách, một người cô xấp xỉ tuổi mẹ cô, còn có một chàng trai đeo kính, nhìn qua ngang tuổi cô.

Là kiểu con trai cô không thích nhất.

Nhìn thấy cô, hai người đứng lên, chàng trai cười ngượng ngùng.

Mạnh Mỹ Cầm nói: “Đây là dì Lý, người bên cạnh dì Lý là con trai của dì tên Lý Hướng, hai người họ đến nhà chúng ta làm khách.”

Thang Niên chưa từng gặp hai người này, họ không phải họ hàng, không cần nghĩ cũng biết tới đây xem mắt.

Thang Niên cảm thấy rất khó chịu, lúc trước đối tượng xem mắt ít nhất cũng hẹn thời gian gặp mặt bên ngoài, kết quả hiện tại mẹ cô trực tiếp hẹn người về nhà, còn không báo trước với cô.

Sợ cô không chịu kết hôn sao?

Thấy cô đứng bất động, Mạnh Mỹ Cầm thúc giục: “Đứng ở đấy làm gì? Chào dì Lý đi.”

Thang Niên miễn cưỡng mỉm cười, lúng túng nói: “Cháu chào dì ạ.” Sau đó lại nhìn về phía Lý Hướng, “Chào anh.”

Mạnh Mỹ Cầm: “Lý Hướng làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, lớn hơn con một tuổi, mấy người trẻ tuổi các con có chủ đề nói chuyện, ngồi cạnh nhau đi.”

Dì Lý đánh giá cô từ đầu đến cuối một lần: “Đây là Thang Niên à, con bé xinh quá.”

Thang Niên không đi qua, đứng im tại chỗ.

Mạnh Mỹ Cầm thúc giục cô: “Còn ngây người ở chỗ đó làm gì, ngồi xuống đi.”

Sau đó giải thích với dì Lý, “Đừng để ý, Thang Niên là như thế đấy, tính cách hơi chậm nhiệt, làm cái gì cũng chậm.”

“Mẹ.” Thang Niên liếc mắt nhìn Lý Hướng, nắm lấy cái túi trong tay, cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói, “Con phải đi rồi.”

Mặt Mạnh Mỹ Cầm lập tức trầm xuống: “Con định đi đâu? Gọi con về chính là muốn con ở nhà, ngày nào cũng không về, tan làm liền về chung cư của mình, mẹ đã nói con không được dọn ra ngoài ở rồi.”

“Chồng của con đang đợi con ở dưới.”

Lời vừa nói ra, tất cả người trong phòng sửng sốt, Thang Nghiệp bưng đĩa hoa quả vừa mới rửa xong cũng dừng lại, nhìn cô đầy nghi ngờ.

Dù sao cũng đã đăng kí, cô phải làm điều này, Thang Niên không muốn nghe theo mệnh lệnh của mẹ mình, xem mắt với người mình không thích, cô thật sự rất mệt, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi mở miệng, “Là Thẩm Dục, người xem mắt với con hai ngày trước, chúng con mới đăng kí, chưa kip thông báo với mọi người.”