Chương 24: Người nhà đồng ý

Làm trò trước mặt khách trong nhà, lại phá hỏng buổi xem mắt Mạnh Mỹ Cầm bố trí, Thang Niên tưởng rằng bà sẽ chửi ầm lên, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng chuyện xảy ra khác xa với phán đoán của cô.

Mạnh Mỹ Cầm chỉ im lặng ngồi trên sô pha, thoạt nhìn qua còn có chút…vui vẻ?

Thang Niên chắc chắn mình không nhìn lầm.

Cô bối rối, đứng im một chỗ, căng da đầu tiếp tục nói: “Là đột ngột muốn kết hôn, nên con không biết phải nới với cha mẹ như thế nào.”

Thang Nghiệp đi tới, ngồi xuống sô pha, “Thang Niên, con ngồi đi, ăn chút hoa quả này.”

Lúc này Mạnh Mỹ Cầm mới nói: “Ngồi xuống trước đi.”

Thang Niên thấp thỏm ngồi xuống.

“Đang tìm cớ qua chuyện với mẹ hay thực sự kết hôn rồi?”

“Thật sự kết hôn rồi.” Thang Niên lấy sổ kết hôn trong túi ra, cẩn thận đưa cho Thang Nghiệp nhìn, cô sợ Mạnh Mỹ Cầm xé nên không dám dời mắt đi.

Thang Nghiệp nhìn thấy giấy hôn thú thì ngạc nhiên, lúc này hai vợ chồng đều nhìn thấy nhẫn kim cương trên tay Thang Niên cuối cùng cũng tin đây là sự thật.

Mạnh Mỹ Cầm hỏi: “Vì sao con lại đột nhiên kết hôn với đối tượng xem mắt?”

Thang Niên cắn môi, thẳng thắn nói: “Thẩm Dục là người con thích năm cấp ba, cũng là người con thích duy nhất trong suốt mấy năm qua.”

Mạnh Mỹ Cầm và Thang Nghiệp liếc nhìn nhau, chợt hiểu mọi chuyện: “Khó trách.”

Bà không giận, Thang Niên rất kinh ngạc, không hiểu rõ ý của bà.

“Lúc trước có người nói muốn giới thiệu Thẩm Dục với con, mẹ đã hỏi qua điều kiện của đối phương, cảm thấy điều kiện này quá tốt, nhà chúng ta không xứng, kết quả người mai mối tìm mẹ vài lần, một hai phải bắt các con gặp mặt nhau.”

Thì ra là thế.

Nhà bọn họ cùng lắm cũng chỉ tính là tầng lớp trung lưu, không lo cơm áo, chưa đến mức giàu có, nhưng nhà Thẩm Dục lại khác, cha anh đứng nhất thành phố, còn anh chăm chỉ, dốc sức làm việc từ khi còn trẻ, đưa công ty ở nước ngoài ra thị trường, lúc ấy bà còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng sau khi tra trên mạng thì không hiểu nguyên nhân là gì.

Hóa ra là thích nhau.

“Có người mình thích sao không nói cho cha mẹ biết? Nếu nói sớm, mẹ cũng không bất an mà sắp xếp cho con đi xem mắt. Từ nhỏ con đã hướng nội, không quá nổi bật so với các bạn cùng tuổi, đến mẹ cũng không hiểu vì sao lại sinh ra một đứa con gái như con. Con của đồng nghiệp mẹ không phải đi du học thì chính là thành lập công ty riêng, chỉ có con là không biết cầu tiến. Lúc đi học bị bắt nạt không nói cho cha mẹ biết, hằng ngày thích làm cái gì thì làm cái đó, luôn chịu đựng mọi thứ. Lần này con tự đưa ra quyết định, mẹ và cha con không phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng sau này hôn nhân xảy ra vấn đề, con phải tự mình gánh vác.”

Mạnh Mỹ Cầm thực sự vui vẻ, tuy tính cách của bà có hơi mạnh mẽ, ghét tính cách hướng nội, nhát gan của Thang Niên, nhưng cô dám phản kháng lại cha mẹ cũng coi như có tiến bộ.

Bà đã sớm điều tra Thẩm Dục, cái khác không nói, điều kiện của anh rất tốt, là nhà bọn họ trèo cao.

Thang Nghiệp cũng nói: “Thang Niên, hôn nhân là chuyện của mình, nếu con đã quyết định thì cha và mẹ con không có quyền nhúng tay vào. Hôm nào rảnh thì đưa Thẩm Dục về nhà ăn một bữa cơm.”

“Vừa rồi con nói Thẩm Dục ở dưới lầu?”

Thang Niên gật đầu.

Mạnh Mỹ Cầm lại hỏi: “Đi rồi sao?”

“Chắc anh ấy đi rồi.”

“Lần sau người ta đưa con về, nhớ đưa người đi cùng.”

Mọi chuyện ngoài dự đoán, Thang Niên thở phào. Cô nói chuyện với cha mẹ một lúc, trở về phòng, gửi tin nhắn cho Thẩm Dục, hỏi anh đang ở đâu, Thẩm Dục trả lời: “Anh ở dưới lầu, bà xã, em có thể đi xuống không? Anh muốn gặp em một lần nữa.”

Thang Niên đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy xe Thẩm Dục vẫn dừng ở ven đường, do dự một lúc, cô cầm một ít đồ đi xuống lầu, nói với Mạnh Mỹ Cầm tối nay sẽ về chung cư của mình.

Nhìn dáng vẻ vội vàng của cô liền biết cô muốn đi đâu, Mạnh Mỹ Cầm không cản, tùy ý cô.

Bà sợ hãi hai mươi mấy năm, sợ tính cách của Thang Niên có gì đó không ổn, không thể hòa nhập với xã hội, cũng không thể kết hôn, hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết, tảng đá lớn đè trên người cuối cùng cũng rơi xuống.

Còn tương lai thì tùy Thang Niên đi.

Có loại dũng khí này, thật tốt, hại bà lo lắng một cách vô ích.