Chương 42: An ủi

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Dục phải đi công tác, một tuần sau mới có thể trở về.

Lúc Thang Niên đến công ty, đồng nghiệp đột nhiên chạy tới, hỏi chuyện: “Thang Niên, ngày hôm qua nhìn thấy cô đi ra từ một chiếc xe, có phải là đàn ông tới đón cô không? Bạn trai à?”

Mọi người trong văn phòng đều tò mò, vốn dĩ vẫn đang tốt đẹp, nếu có một tin đồn truyền đến thì sẽ khiến văn phòng hoàn toàn thay đổi, Thang Niên không muốn biến thành chủ đề nói chuyện của mọi người trong mấy ngày tới, lắc đầu: “Không phải.”

Đó là chồng của cô, không phải bạn trai.

“Người đó đang theo đuổi cô sao?” Đồng nghiệp không tò mò về xe của Thẩm Dục, bởi vì mỗi khi đi làm, anh đều lái chiếc xe phổ thông nhất trong nhà đi, có giá mấy chục ngàn tệ, loại xe này ở công ty Thang Niên có cả đống.

Công ty của bọn họ là công ty lớn, nhiều người giàu, cho nên nếu người đó không quá giàu thì bọn họ sẽ không hỏi về xe, cũng không cảm thấy đối phương giàu có.

Mấu chốt là cảm thấy Thang Niên như vậy, sẽ không thể tìm được bạn trai giàu có.

“Không phải.” Thang Niên cười, “Chỉ là bạn bè thôi.”

Thẩm Dục đi công tác, không có thời gian bàn chuyện kết hôn, cho dù sắp tới làm đám cưới, cô cũng không tính toán mời quá nhiều đồng nghiệp trong công ty, bởi vì quan hệ của bọn họ chỉ là quan hệ xã giao mà thôi.

Bạn tốt và bạn thân của cô đều là bạn học cấp hai, cấp ba và đại học. Có mấy người bạn thân trong đám cưới, nên không cần lo lắng chuyện phù dâu, tất cả gần như ở cùng một thành phố, có thể hẹn gặp nhau bất kì lúc nào, cho nên cô không cần phải quá thân thiết với đồng nghiệp.

Chuyện kết hôn không nên nói cho người trong công ty biết.

Thường ngày Thang Niên không nói nhiều, muốn cạy lời nói từ trong miệng cô ra rất khó, nếu cô không muốn nói thì những người khác cũng không hỏi thêm nữa.

Thang Niên làm việc ở công ty nhiều năm như vậy, chưa từng thấy cô có bạn trai.

Giữa trưa, Dương Thiên Thanh cầm một cốc trà sữa đưa cho Thang Niên: “Chị Thang Niên, em thật sự không thể làm được nhiều việc cùng lúc. Mấy ngày nay em phải liên hệ với khách hàng để lên kế hoạch…”

Thang Nói thiếu chút nữa buột miệng nói cô sẵn sàng giúp đỡ, nhưng nhớ đến những lời Thẩm Dục nói với mình, cô thay đổi: “Nếu em không làm được thì để chị nói với trưởng phòng, em không cần phải tham gia dự án lần này, đổi sang người khác là được.”

Sắc mặt Dương Thiên Thanh thay đổi, có hơi khó coi.

Đây là lần đầu tiên Thang Niên từ chối trước mặt cô ta.

Gạch tên ra khỏi dự án? Điều đó không có khả năng, khách hàng lần này là nhãn hiệu trang sức nổi tiếng, có nhiều tiền, có cơ hội gặp gỡ nhiều người.

“Vậy em sẽ cố dành thời gian để viết, mời chị uống trà sữa này.” Dương Thiên Thanh nói, cô ta điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, trên mặt nở một nụ cười lịch sự.

Thang Niên nhìn cốc trà sữa, trong lòng rất áy náy, nhiều lần do dự không biết cô nên làm nốt công việc còn lại của Dương Thiên Thanh không, liệu bản thân có quá đáng hay không.

Nhưng sau khi cô đi vào phòng vệ sinh, trong lúc vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Dương Thiên Thanh và đồng nghiệp khác.

“Kéo cái gì? Ngoại trừ biết viết dự án thì chẳng làm được việc gì. Sau này cô ta cần tôi làm gì, lúc liên lạc với khách hàng để cô ta tự làm.”

“Tiểu Dương, cô đừng nóng giận, cô ấy là người thẳng tính, EQ thấp, quan hệ với đồng nghiệp trong công ty cũng không tốt cho lắm.”

Lúc này Thang Niên đang chuẩn bị đi ra ngoài, nghe thấy tiếng các cô nói chuyện thì dừng lại, khuôn mặt cô đỏ bừng, rõ ràng người khác đang nói xấu cô, nhưng cô lại cảm thấy bản thân dường như đã làm sai, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Đúng lúc này, Thẩm Dục gọi điện thoại tới, Thang Niên không tắt chuông điện thoại, lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Dương Thiên Thanh và cái cô đồng nghiệp kia liếc mắt nhìn nhau.

Trong phòng vệ sinh có người?

Nhưng cũng chả sao, mọi người đều không thích Thang Niên, ngoại trừ viết kế hoạch ra thì chẳng có bản lĩnh nào khác.

Thang Niên thấy bên ngoài yên tĩnh, lại nhìn tên Thẩm Dục trên màn hình, nhất thời lấy hết can đảm.

Cô mở cửa đi ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, Dương Thiên Thanh và cô đồng nghiệp kia thay đổi sắc mặt liên tục, không biết nên nói cái gì.

Thang Niên hít sâu một hơi, mỉm cười: “Thiên Thanh, nếu em cảm thấy chị phân công công việc không hợp lí thì có thể nói với chị. Nói xấu người khác sau lưng, khó coi lắm.”

Dạo này ai cũng thích nói xấu người khác, nhưng khi bị bắt gặp lại cảm thấy xấu hổ, đứng sững tại chỗ, nhất thời không biết phải nói gì.

Thang Niên giả vờ như không có việc gì mà rửa tay, sau đó đi qua giữa hai người, khi đi ra ngoài, sắc mặt lập tức thay đổi, còn nóng hơn so với lúc ở trong phòng vệ sinh.

Mũi ê ẩm, hơi muốn khóc.

Với tính cách của cô, đây là lần đâu tiên cô dũng cảm xỏ mũi đồng nghiệp nói xấu mình ở sau lưng, dường như sức lực bị rút cạn, trong lòng bất giác sợ hãi.

Sợ sau này bị nhắm vào.

Thang Niên đi tới hành lang nghe điện thoại của Thẩm Dục: “Làm sao bây giờ? Em cảm thấy rất khó chịu.”

Thẩm Dục lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”

Hiện tại mặt Thang Niên vẫn nóng, cảm thấy xấu hổ, người hướng nội chính là như vậy, một việc dễ dàng cũng khiến bản thân suy nghĩ nhiều lần, bản thân khó xử, đến cả khi đi ngủ vẫn còn nhớ lại, cả đêm không ngủ được, tự tra tấn chính mình.

Cho nên cần tìm một người để tâm sự.

Thang Niên nhìn cầu thang, không có ai khác, sau khi chần chờ một lúc lâu, cô nhỏ giọng nói chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh cho anh.

Thẩm Dục an ủi: “Bà xã, việc em làm là đúng, người sai là họ, cho nên em không cần phải tự tạo áp lực cho bản thân. Em đừng nghĩ gì cả, chăm chỉ làm việc, ăn cơm đúng giờ có được không?”

Anh luôn nhẹ nhàng, ân cần, an ủi người khác.

Thang Niên nghe thấy lời anh nói thì lại càng muốn khóc hơn, nước mắt lưng tròng nói: “Có phải em rất yếu đuối không?”

“Em rất dũng cảm, đừng cảm thấy có lỗi đối với những việc không đáng.”

Sau khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Dục xong, tâm trạng của Thang Niên tốt hơn, lúc quay về chỗ làm việc, cô trả lại trà sữa cho Dương Thiên Thanh: “Vừa rồi quên không nói, gần đầy chị đang giảm cân, không uống trà sữa.”

Thẩm Dục nói đúng, cô phải học cách dũng cảm, nơi làm việc là quan hệ lợi ích, mọi người không coi nhau là bạn, vì sao cô phải để ý đến ánh mắt của người khác?

Bản thân vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.