Chương 5: Được, chúng ta kết hôn đi

Phải mất vài giây Thang Niên mới nhận ra người gửi tin nhắn đến là Thẩm Dục, nói qua cũng buồn cười, trước khi xem mắt hai người không có số liên lạc của đối phương, bởi vì cô tự ý từ chối, thời gian và địa điểm xem mắt cũng phải dựa vào người trung gian.

Lúc trước thêm quá nhiều không tiện xóa, hiện tại nhìn danh sách bạn tốt lại thấy khó chịu, cho nên về sau cô không tình nguyện thêm Wechat một ai nữa.

Thang Niên do dự một lúc lâu mới trở lời lại, chỉ một chừ: “Ừ.”

Đặt điện thoại xuống, cô giúp Thang Nghiệp rửa rau.

Thang Nghiệp đang làm súp, thuận miệng hỏi: “Có hài lòng với người xem mắt hôm nay không?”

“Khá tốt ạ.” Thang Niên thuận miệng nói, hỏi ngược lại, “Cha, cha cảm thấy hai người xa lạ lần đầu tiên đi xem mắt sẽ có ý muốn kết hôn không?”

Thang Nghiệp cho rằng cô xem mắt thất bại, lĩnh hội được cuộc sống, ông buông thìa xuống, cân nhắc một lúc, nghiêm túc trả lời: “Xem tình huống đi, năm đó cha với mẹ con cũng quen nhau trong một lần xem mắt, khi đó người mai mối giới thiệu, nhưng cả hai đều không muốn, kết quả từ ánh mắt liền cảm thấy thích hợp, một lần đó lại là mấy chục năm. Trước kia chúng ta cũng xem mắt không ít người, nhưng hiện tại chú trọng tự do yêu đương, cũng có nhiều người xem mắt thất bại.”

“Thang Niên, con đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, mẹ con chỉ là quá yêu con, con thông cảm cho ý tốt của mẹ con nhé. Chuyện xem mắt, cảm giác không thoải mái thì nói với cha mẹ, điều kiện của con tốt như vậy, chắc chắn có thể gặp được người mà cả hai người thích nhau.”

Nói xong, ông lại nhỏ giọng nói: “Cha có mua một món quà cho con, đặt ở trong phòng con, một lúc nữa nhớ mở ra.”

Giọng nói của Thang Nghiệp rất dịu dàng, mỗi lần đều như thế, chỉ cần Thang Niên buồn bực là ông sẽ an ủi cô.

“Con biết rồi ạ.” Thang Niên thở dài, mẹ cô đợi nhiều năm mới mang thai cô, sản phụ 35 tuổi, lúc sinh cô ra thì chảy rất nhiều máu, thiếu chút nữa chết ở bệnh viện, cho nên mới lo lắng chuyện kết hôn của cô, bà sợ cô hơn 30 tuổi mới kết hôn, sinh con, bị ảnh hưởng tới cơ thể.

“Con ra nói chuyện với mẹ con lần nữa đi.”

Thang Niên giúp cha cô xong thì vội vàng ra khỏi phòng bếp, Mạnh Mỹ Cầm vẫn ngồi trên sô pha, bốn mắt nhìn nhau, Thang Niên rũ mắt xuống như mọi khi, âm thầm thở dài, cô vẫn không có dũng khí phản kháng.

Mẹ cô là giảng viên đại học, cha cô là thẩm phản, một người nghiêm khắc một người dịu dàng. Người quản cô chặt nhất từ nhỏ đến lớn là mẹ cô, mắng cô khi cô làm sai chuyện là mẹ cô, còn cha cô là người đứng ra an ủi, hòa giải mâu thuẫn trong gia đình, đây là chuyện diễn ra bình thường trong gia đình cô.

Ấp a ấp úng một lúc lâu, Thang Niên vẫn không nhịn được hỏi: “Mẹ, con không đi xem mắt nữa được không?”

“3 giờ chiều ngày mai, nhà hàng Tây Hải, mẹ đã hẹn giúp con rồi.” Mạnh Mỹ Cầm mặc kệ cô có đồng ý hay không, trực tiếp yêu cầu, “Mẹ giúp con tìm những người có điều kiện không hề tệ, con hạ tiêu chuẩn xuống đi, đừng kén chọn nữa, đáng ra đã thành công nhưng cứ bị con kéo dài tới hiện tại…Nhiều thêm mấy người, con có thể gặp được một người mà mình thích…”

Một danh sách dài những lời cằn nhằn và dạy dỗ, Thang Niên không muốn cãi nhau nên không phản bác, yên lặng nghe xong thi quay về phòng, mở quà cha tặng cô ra, lúc này mới vui vẻ hơn một chút.

Buổi tối Thẩm Dục lại gửi tin nhắn tới: “Buổi chiều ngày mai, lúc tan làm, tớ có thể mời cậu ăn một bữa cơm không?”

Thang Niên nghĩ đến việc chiều mai phải đi xem mắt, trong lòng bực vội, cô trả lời một chứ “Được”. Nếu đã không có hứng thú với đối phương, vừa lúc có thể dùng Thẩm Dục làm cớ, để cắt dứt hoàn toàn liên lạc.

***

Ngày hôm sau, buổi xem mắt không khác gì với suy đoán của Thang Niên. Đối phương là một người có công việc ổn định, nhưng lời nói và cách cư xử của anh ta không ổn lắm, lúc kết thúc, người đàn ông muốn xin phương thức liên lạc, cô lập tức từ chối.

Sau khi ra khỏi nhà hàng thì nhìn thấy Thẩm Dục.

Sau khi lên xe, Thẩm Dục nhìn sắc mặt mệt mỏi của cô và người đàn ông ở phía sau, lập tức đoán được: “Hôm nay lại đi xem mắt sao?”

Đối tượng xem mắt vẫn còn đứng ở cửa nhìn cô, Thang Niên không phủ nhận mà gật đầu.

“Không hài lòng?”

“Gần như là vậy.” Thang Niên không muốn nói chi tiết, bởi vì Thẩm Dục cũng là một trong những đối tượng xem mắt của cô, tốt nhất nên nói ít một chút.

Ăn cơm xong, Thẩm Dục đưa cô về, lúc này là đến căn hộ của cô.

“Thang Niên, cậu có nguyện ý kết hôn với tớ không?” Anh hỏi lại một lần nữa.

Thang Niên nhìn vào mắt anh, không nói lời nào.

“Lúc còn là sinh viên năm nhất tớ đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, phấn đấu nhiều năm cũng mở được một công ty nhỏ cho bản thân, công việc thường ngày rất bận, nhưng sau khi kết hôn, tớ sẽ dành nhiều thời gian cho gia đình hơn.”

Thẩm Dục nói rất nghiêm túc, cũng rất chân thành: “Tớ có thể không kiếm được quá nhiều tiền, nhưng nuôi cậu và gia đình thì không thành vấn đề. Sau khi kết hôn, tiền lương giao cho cậu, cậu muốn làm gì tớ cũng tôn trọng lựa chọn của cậu, sẽ không can thiệp vào việc riêng của cậu.”

“Tớ không có ham mê nào cả, không đi hộp đêm, câu lạc bộ, cũng không bạo lực, khi tâm trạng không tốt, thỉnh thoảng sẽ hút thuốc, đi xã giao mới uống rượu.”

“Chúng ta đều xem mắt rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa chọn được người ưng ý. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì khả năng cả đời vẫn không có kết quả. Lúc học cấp 3, cậu thích đánh cược, thật sự không muốn đánh cược với tớ một lần, đem hôn nhân của cậu cược lên người tớ sao?”

Nhìn ánh mắt nóng rực của anh, tim Thang Niên đập rất nhanh, cô tránh khỏi ánh mắt của anh một cách mất tự nhiên. Lúc cúi đầu nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, Mạnh Mỹ Cẩm đã biết quá trình của buổi xem mắt hôm nay, lại tiếp tục sắp xếp cho cô buổi xem mắt tiếp theo.

Cô cắn môi không nói lời nào.

Thẩm Dục nói rất đúng, nếu cứ tiếp tục thì kết quả vẫn như vậy, hơn nữa người sau kém hơn người trước, lãng phí rất nhiều thời gian, còn tra tấn thể xác và tinh thần của cô nữa.

Cô do dự một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm, nói: “Được, chúng ta kết hôn đi.”