Chương 9: Không muốn

Bởi vì Thang Niên hoảng sợ nên Thẩm Dục cũng không miễn cưỡng, nhưng anh đưa ra thỉnh cầu đưa Thang Niên lên lầu, do bầu không khí vừa rồi có hơi xấu hổ nên Thang Niên đồng ý.

Hai người đi đến cửa căn hộ, Thang Niên xoay người nhìn Thẩm Dục: “Cảm ơn cậu đã đưa tớ về.”

Thẩm Dục hỏi: “Bà Thẩm, khi nào thì anh có thể mời em đến nhà anh ở?”

Vấn đều này Thang Niên còn chưa nghĩ tới, việc đăng kí kết hôn chỉ do xúc động nhất thời, chuyện sống chung là một chuyện rất đáng sợ trong mắt cô. Bởi vì việc này có nghĩa hai người ngủ chung một giường, mỗi ngày nhìn thấy nhau, thậm chí có thể làʍ t̠ìиɦ.

Bọn họ đều là người trưởng thành, tuổi không còn nhỏ, lại không phải hôn nhân hợp đồng, chắc chắn không tránh khỏi việc giúp đối phương giải quyết nhu cầu sinh lý.

“Em…Chuyện này nói sau đi.’

“Anh có thể vào tham quan nhà em không?”

Thang Niên sửng sốt, cô không ngờ Thẩm Dục lại trực tiếp như vậy, nhưng cô cảm thấy Thẩm Dục sẽ không làm chuyện xấu, hơn nữa với quan hệ hiện tại của hai người, xem như danh ngôn chính thuận, vì thế cô để anh vào.

Cô hỏi Thẩm Dục muốn uống gì, sau đó lấy từ trong tủ lạnh một chai nước dừa rồi đưa cho anh: “Ngày mai anh có đi làm không?”

Phải nói một điều, hiện tại cô không hiểu Thẩm Dục, ngay cả địa chỉ công ty của anh ở đâu cô cũng không biết.

Nếu không phải còn sót lại từ cấp ba, cô đã không liều lĩnh như vậy.

Thẩm Dục vươn tay: “Đưa điện thoại cho anh.”

“Sao vậy?” Thang Niên nghi ngờ đưa điện thoại qua, Thẩm Dục thêm số vào Wechat, sau đó lại sửa ghi chú số điện thoại, mỉm cười: “Hóa ra ở trong điện thoại của em, anh còn không có tên.”

Thang Niên xấu hổ: “Lúc trước đi xem mắt với quá nhiều người, vì không thích cho nên không có thói quen thêm Wechat.”

Thẩm Dục: “Ý của cem là, trong số những người đó, anh xem như được em tương đối thích?”

Thang Niên ho nhẹ một tiếng, cúi đầu không nói gì, là thật, nhưng cô không thể không biết xấu hổ mà thừa nhận được.

Sai khi ghi chú xong, Thang Niên nhận lấy điện thoại từ tay Thẩm Dục, còn chưa kịp rút về, đã bị Thẩm Dục nắm lấy cổ tay, sau đó anh cúi người hôn lên môi cô.

Thang Niên trừng lớn mắt, giây tiếp theo đầu bị tay anh ôm chặt, đầu lưỡi nóng bỏng của anh liếʍ láp cánh môi của cô.

Cả người Thang Niên nóng rực, đầu trống rỗng.

Trong lúc mất tập trung, không biết từ khi nào mà Thẩm Dục đã vòng tay qua eo cô, một tay đặt lên ngực cô, bắt đầu xoa.

Cùng lúc đó, vật cứng giữa hai chân của anh chạm vào đùi cô, Thang Niên đương nhiên biết đó là gì.

“Ô…” Thang Niên cuối cùng cũng phản ứng lại, cô đẩy anh ra, nhưng tay lại mềm như bông: “Không…Không…”

Hai chữ không được vẫn không nói ra được.

Hơi thở của Thẩm Dục nóng rực, mang theo từng đợt chấn động: “Thang Niên, chúng ta là vợ chồng, có thể.”

Anh nắm lấy vυ" bên phải của cô, nhẹ nhàng xoa vài cái, núʍ ѵú lập tức đứng thẳng. Thang Niên có thói quen dùng miếng dán ngực, hai đầṳ ѵú bị miếng dán ngăn lại, cứng đến mức khó chịu.

Phản ứng theo bản năng của cơ thể khiến Thang Niên hoảng sợ, nhưng cô không có biện pháp từ chối Thẩm Dục, đầu óc mơ màng.

Thẩm Dục thở nặng nề, khắp nơi nóng rực, tay tự do di chuyển khắp người cô, từ dưới lớp quần áo luồn vào trong, lướt qua làn da mịn màng, hơi nóng thiêu đốt khắp người cô.

Cơ thể của Thang Niên không kìm được mà run lên, vừa nóng vừa ngứa, bị anh hôn không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

“Ưm…Đừng…” Thang Niên nức nở, môi khẽ mở, Thẩm Dục tìm được cơ hội, lập tức đưa lưỡi vào, câu lấy đầu lưỡi của cô, không cho cô bất kì cơ hội phản ứng nào. Cùng lúc đó, một tay anh nắm lấy bầu ngực đầy đặn của cô, xoa nhẹ nhàng, khiến nó trở nên vừa sưng to vừa cứng.

Không…Không được…

Đầu óc của Thang Niên cố gắng chống cự, nhưng cơ thể lại theo bản năng đón ý hùa với anh, tiểu huyệt chảy ra một luồng nhiệt nóng.

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của Thẩm Dục chạm vào bụng cô, nhiệt độ xuyên qua quần áo truyền đến làn da của cô, thậm chí còn tiến vào dây thần kinh của cô.

Thang Niên lại tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, hai chân run rẩy.

Cơ thể muốn nhưng trong lòng lại rất sợ hãi.

Muốn phát ra âm thanh, nhưng môi bị Thẩm Dục lấp kín, sắp không thở nổi, cơ thể cũng mềm nhũn thành vũng nước, nằm liệt trên sô pha.

Một lúc lâu sau, Thẩm Dục buông cô ra, cúi đầu xuống, liếʍ cổ cô, mà tay của anh đã chui vào chiếc váy ngắn của cô, cách qυầи ɭóŧ sờ lên âʍ ɦộ của cô, phát ra tiếng thở dốc từ trong cổ họng.

Thang Niên cố gắng dùng tay đẩy đầu của anh ra, từ xa nhìn lại thì giống như đang ôm hơn, giọng nói nghẹn ngào: “Thẩm…Dục…Đừng…Ưm…”