Chương 9: Hắn đâu

Vu Tiêm Tiêm đúng giờ trở về nhà, khi cô về đến nhà Phương Dịch An đang ở trong thư phòng đọc sách, nghe thấy trong phòng khách có động tĩnh hắn mới đi ra.

Hắn mặc bộ đồ ngủ đôi màu xám với cô, bộ đồ ngủ tay dài quần dài cũng không thể che được hình thể hoàn mỹ của hắn, cô nhìn ông chồng dường như hoàn hảo của mình, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Ôn Ninh, nhìn đến khuôn ngực rắn chắc của hắn.

Phương Dịch An giúp cô cởi bỏ áo khoác, “Về đúng lúc lắm, anh vừa nấu cơm xong, đang chờ em đây.”

Hắn vừa nói ra lời này, Vu Tiêm Tiêm từ trong đáy lòng sinh ra một chút cảm giác tội lỗi, cô thậm chí không dám nhìn ánh mắt chứa đầy tình yêu của hắn, hàm hồ nói: “Chồng à, anh đã vất vả rồi.”

“Đương nhiên.”

Phương Dịch An là một người đàn ông tốt, trừ việc đi làm kiếm tiền, hắn thích nhất là dính vợ, cự tuyệt hết thảy những thú vui tiêu khiển ngoài kia, tôn chỉ của hắn là, có tiền liền đưa vợ quản, kiếm tiền cho vợ mua quần áo đồ trang điểm.

Tóm lại việc mua quà cho vợ làm hắn rất cao hứng, cho nên hắn trước giờ đều không nguyện ý cầm tiền tiêu loạn ở những nơi tiêu khiển ngoài kia.

Nhưng Vu Tiêm Tiêm rất ít khi tiêu tiền của hắn, khiến hắn ban đầu cũng rất đau đầu. Hắn kiếm được nhiều như vậy, không tiêu cũng lãng phí. Tiền chính là như vậy, nếu không tiêu thì cũng vô dụng.

Sau này hắn mới biết Vu Tiêm Tiêm chính là một thiếu nữ Phật hệ tiêu chuẩn (chỉ những người vô dục vô cầu, thích sống nhàn tản, không tranh đua với đời), cô không thích tiêu tiền lung tung, chi tiêu cực kỳ có kế hoạch. Mua đồ đa số là đồ dùng sinh hoạt thường thấy, thấy cái gì thực sự cần mua mới xuống tay tiêu tiền.

Hắn cưới được một người vợ tốt như vậy, không biết có tài đức gì. Nghĩ đến kiếm nhiều tiền như vậy, hắn cũng không muốn tiết kiệm, đề nghị, “Ngày mai đi dạo phố đi, chuẩn bị chuyển mùa rồi, mua quần áo cho em.”

“Được.”

Vu Tiêm Tiêm đáp lời hắn, sau đó liền vô nhà vệ sinh chuẩn bị tẩy trang, cô vừa mới cầm lên chai nước tẩy trang bằng thủy tinh lên, đột nhiên trong óc truyền đến một trận đau nhức.

“Bang.”

Chai thủy tinh màu trắng thoáng chốc đã rơi trên sàn nhà vệ sinh, bị bể thành nhiều mảnh, chất lỏng trong suốt từ từ tràn ra, chảy theo khe lõm tới dưới chân cô.

Những chất lỏng đó như biến thành một cái tay vô hình, giống như ngay lập tức túm lấy cô kéo đến vực sâu.

Lúc Phương Dịch An chạy tới đã thấy Vu Tiêm Tiêm dường như không đứng nổi, cô dùng một tay níu cái bồn rửa mặt, một tay không ngừng xoa xoa huyệt thái dương.

Hắn chạy nhanh tới đỡ lấy cô, sợ cô lại tiếp tục té ngã, ôm cô vào lòng, “Lại đau đầu à em?”

Vu Tiêm Tiêm không còn thanh tỉnh, đầu cô rất đau, như muốn vỡ ra. Cùng lúc đó trong đầu cô xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, chúng không ngừng hiện đi hiện lại, rối loạn, lung tung, cô hoài nghi bản thân đã bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Phương Dịch An nói cái gì cô cũng nghe không rõ, cô ngẩng đầu, ngữ khí thanh lãnh, “Hắn đâu, hắn đi đâu rồi?”

Nói xong câu đó, Vu Tiêm Tiêm lại dùng sức lắc lắc đầu, giống như cô cũng không biết tại sao bản thân lại thốt ra những câu này.

Cô hiển nhiên đã hồ đồ, nhưng Phương Dịch An nghe được liền biến sắc mặt, “Em nói ai?”

Vu Tiêm Tiêm ở trong l*иg ngực hắn lại mơ hồ lảm nhảm thêm vài câu, hắn chỉ có thể nghe rõ ràng vài câu nói trong đó.

Lặp lại nhiều nhất chính là.

“Tại sao lại đánh hắn.”

Thời gian phảng phất qua một lúc lâu, Phương Dịch An vẫn luôn an an tĩnh tĩnh canh ở mép giường.

Khi cô tỉnh lại sắc trời đã tối, hắn cũng không kéo rèm lên, đèn ngủ là ánh sáng duy nhất của cả phòng. Ở trong bóng tối, cô cũng không thấy rõ mặt hắn, nhưng cảm giác được trên người hắn xuất hiện hơi thở cực kỳ nguy hiểm.

“Chồng... Anh làm sao vậy?”

Cô có chút sợ hãi nhẹ giọng hỏi han hắn, Phương Dịch An như tựa hồ nghe được chữ “Chồng”, cả người liền giãn ra, tâm tình tốt lên rất nhiều.

“Không có gì, chỉ là có chút lo lắng em.”

Hắn giật giật khớp xương đã ngồi lâu tới mức cứng đờ, đi tới chỗ công tắc bật đèn lên, lại đến chỗ rèm cửa kéo rèm lên.

Hắn bưng ly nước cạnh bàn lên đưa đến miệng cô, “Uống miếng nước trước đi.”

Vu Tiêm Tiêm dựa lưng vào giường, nhấp một ngụm nhỏ, nói: “Lần này em ngủ lâu như vậy.”

Phương Dịch An đem ly nước đặt ở một bên, “Đúng vậy.”

Bầu không khí trong phòng ngủ như trở lên kỳ lạ, cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hình như là hắn đã thay đổi, nhưng cũng giống như chưa thay đổi gì cả.

Cô chỉ cho rằng là hắn quan tâm cô quá mức, ra vẻ nhẹ nhàng, “Chồng, em không sao đâu, bác sĩ không phải nói là khả năng sẽ có di chứng sao, bao gồm cả những ký ức linh tinh bị mất đi, nếu anh không yên tâm thì ngày mai đi bệnh viện kiểm tra thử.”

Phương Dịch An cũng tán đồng cái đề nghị này của cô, “Cũng được, vậy ngày mai chúng ta đi kiểm tra thử.”