Chương 6-2

Đạo diễn Chu yên lặng lắc đầu, Lộ Vân Nhĩ ở bên cạnh cũng không vừa ý. Lộ Hành Chu bên cạnh ỷ vào việc không ai để ý đến mình, cầm chai nước khoáng đổ vào cây phát tài bên cạnh.

Lộ Hành Chu vừa đổ vào bên trong một chút, cây phát tài vừa lòng duỗi những cành lá của mình ra, nhỏ giọng thì thầm: "Thoải mái quá, mấy người ở đây đúng là đáng ghét, cứ quên tưới nước cho mình thôi."

Lộ Hành Chu ừ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: "Đúng thế, đất của cậu khô hết rồi."

Cây phát tài hỏi với vẻ nửa tin nửa ngờ: "Cậu có thể nghe thấy tiếng nói của tôi sao?"

Lộ Hành Chu vừa cười tủm tỉm vừa gật đầu, tiếng của cây phát tài như nhân hai nhân ba độ vui vẻ. Nó bắt đầu ríu rít: "Con người có thể nghe hiểu tiếng nói của tôi sao? Cậu chính là Tiểu Hành Chu mà lão quế già nói đó hả?"

Lộ Hành Chu trừng mắt, cậu nhìn cây phát tài, cây phát tài lại tiếp tục nói: "Tôi còn nghĩ lão quế già lớn tuổi hồ đồ rồi, nhưng vậy mà là thật."

Lộ Hành Chu yên lặng gật đầu: "Hình như là vậy, nhưng mà nhà tôi không ở gần chỗ này, làm sao cậu biết được?"

Cây phát tài đắc ý cười hai tiếng hắc hắc: "Thực vật bọn tôi có con đường đặc biệt để truyền tin đấy. Không nói gì tôi, thực vật có thể trò chuyện trong cả Đế Đô đều biết việc này."

Lộ Hành Chu gật đầu. Thì ra thực vật có cách đặc biệt để truyền tin, thì ra cũng không khác gì việc nhắn tin nhóm cả.

Cây phát tài đang nhàm chán, nhìn Lộ Hành Chu, nó nhỏ giọng nói với cậu: "Cậu nhìn người kia kìa, tôi nói cậu nghe, cứ một tuần là cậu ta đi thụ phấn với ba người khác nhau, kết quả là nhiễm bệnh rồi, hai người trước còn đi khám đấy. Ông đa già ở bệnh viện đó nói bên dưới của cậu ta nở hoa hết rồi."

Lộ Hành Chu hít một hơi. Cậu nhìn diễn viên này, không phải cậu ta kết hôn rồi hả?

[Kết hôn rồi mà còn đi lăng nhăng như vậy, bên dưới còn nở hoa bung bét. Êu, thấy gớm chết đi được, phụt phụt phụt!]

Vẻ mặt của Lộ Vân Nhĩ thay đổi, anh ấy nhìn người trước mặt. Anh ấy nhớ rõ người này có tiếng là yêu vợ thương con. Anh ấy liếc nhìn người trước mắt với vẻ ghét bỏ, xem như mình không biết gì về chuyện mà Lộ Hành Chu và cây phát tài nhỏ đang rầm rì với nhau.

Cây phát tài cười hì hì tiếp tục nói: "Đúng vậy, tôi nói cậu nghe, tên mập đằng kia là một trong số họ đó."

Lộ Hành Chu nhìn qua tên mập theo phía cây phát tài nói, vẻ mặt đầy vi diệu.

[Biên kịch này cũng không biết có bị lây bệnh chưa nữa. Drama trong giới giải trí thơm quá đi thôi, a a a, mình muốn quay lại nghề cũ quá, hóng chuyện đến mức khó mà chia sẻ được luôn ấy.]

Lộ Vân nhĩ vừa xem mọi người diễn thử vừa cùng hóng chuyện với Lộ Hành Chu. Cừ thật, một chân đạp ba thuyền, đúng là âm trì địa ngục mà.

Nhìn qua biên kịch, anh ấy cũng thấy vi diệu, có nên nhắc nhở người này bị bệnh một chút không.

Nhưng mà, làm lại nghề cũ?

Người đàn ông diễn xong một đoạn ngắn, anh ta đến thử vai nam ba, rất có tin tưởng vào khả năng diễn xuất của ban thân. Sau đó anh ta còn nhìn biên kịch, nháy mắt với biên kịch. Biên kịch cười thẹn thùng, xoay người nói với đạo diễn Chu ở bên cạnh: "Anh ấy diễn cũng không tồi, hay là chốt anh ấy nhé?"

Đạo diễn Chu cũng hiểu được, cảm thấy anh ta nắm bắt cảm xúc và diễn giải nhân vật rất tốt. Ông nhìn Lộ Vân Nhĩ ở bên cạnh, Lộ Vân Nhĩ từ từ tới gần đạo diễn, nói hai câu. Đạo diễn nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ vi diệu, rồi lại nhìn qua biên kịch bên cạnh.

Ông nhìn người đàn ông, cười tủm tỉm: "Không tồi, chờ thông báo đi."

Người đàn ông gật đầu định bước ra ngoài, đạo diễn Chu xoay qua nhìn biên kịch nói: "Tiểu Liễu à, hay là tôi cho cậu nghỉ phép, cậu đến bệnh viện khám thử nhé?"

Vành tai Lộ Hành Chu vểnh lên, ăng ten hóng hớt hoạt động, đạo diễn Chu biết sao?