Chương 7-2

Nghĩ vậy, anh gửi kết quả xét nghiệm cho mẹ mình. Kết quả vừa được gửi qua, mẹ anh ấy lập tức gọi điện thoại tới. Anh ấy nhìn Lộ Hành Chu ở bên cạnh, giọng nói dịu dàng: "Tiểu Hành, em tới đây xem giúp anh một chút, anh đi nghe điện thoại."

Đạo diễn Chu không nói gì cả, những vai tiếp theo cũng không có cảnh nhiều, cho nên để Lộ Hành Chu xem giúp cũng không sao cả.

Lộ Hành Chu nghĩ đến số tiền trong tài khoản của mình, cậu ngoan ngoãn gật đầu. Lộ Vân Nhĩ bắt máy và đi ra cửa sau.

Cuộc gọi vừa kết nối thì giọng nói của Tống Khanh đã vang lên: "Vân Nhĩ, kết quả xét nghiệm này là sao đây?"

Lộ Vân Nhĩ không trả lời, anh ấy hỏi: "Ba con đâu?"

Tống Khanh nói: "Ba con đang họp, con nói về cái kết quả xét nghiệm này trước đi đã."

Lộ Vân Nhĩ hạ giọng xuống: "Chuyện mà con chuẩn bị nói đây nghe có vẻ hơi ảo ma canada, nhưng đó đều là sự thật, mẹ đừng nói cho ba con trước nhé."

Lộ Vân Nhĩ kể lại sơ lược chuyện Lộ Hành Chu là Tiểu Lục với mẹ mình, đương nhiên cũng kể luôn chuyện của Thẩm Đình Bách và Giang Minh Nguyệt.

Anh ấy vừa dứt lời, Tống Khanh ở bên kia đã bùng nổ. Bà lập tức cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho Lộ Vân Nhĩ bảo bà đã hiểu, bảo chờ bà, hôm nay bà sẽ trở về.

Lộ Vân Nhĩ thở dài, anh ấy biết chắc chắn mẹ mình rất khó chấp nhận, chắc chắn trong lòng đang rất đau đớn. Dù có nói như thế nào, với đứa con ruột của mình vẫn luôn bị cho là con trai riêng, bà chưa từng cho cậu một vẻ mặt hòa nhã, ai mà chấp nhận nổi.

Nhưng mà, cũng may, tất cả vẫn còn cứu vãn kịp, vẫn chưa tới mức không còn đường lui.

Anh nhìn Lộ Hành Chu ở bên trong mà cảm thấy vô cùng may mắn, Lộ Hành Chu chính là sự cứu rỗi mà ông trời phái đến cho bọn họ.

Xét đến những điều này, vậy cũng có nghĩa là tiếng lòng của Lộ Hành Chu là sự thật. Nhớ tới chuyện của Bạch Nguyệt Quang kia, Lộ Vân Nhĩ cảm thấy mắc ói ngay trong lòng, ghê tởm quá đi thôi.

Còn cả anh cả nữa, nội dung tiểu thuyết của anh cả vẫn chưa bắt đầu, vậy có nghĩa là có thể thay đổi. Còn về phần anh ấy, Cố Sâm đúng không?

Anh ấy cầm lấy điện thoại gọi đi một cuộc. Bên kia điện thoại bắt máy, tiếng cười hì hì truyền đến: "Ái chà, không phải diễn viên ngôi sao Lộ Vân Nhĩ đây sao? Nay có thời gian rảnh gọi điện cho kẻ hèn này luôn à?"

Lộ Vân Nhĩ cười mắng: "Thằng nhóc này, em đàng hoàng chút đi. Anh nhớ em có hợp tác với nhà họ Cố đúng không? Em có biết Cố Sâm không?"

Cúp điện thoại xong, Lộ Vân Nhĩ đi vào trong. Nhìn thấy Lộ Vân Nhĩ đi vào, mắt Lộ Hành Chu sáng lên, cậu hơi đói bụng rồi.

Nhìn thấy Lộ Hành Chu che bụng, Lộ Vân Nhĩ nhíu mày. Anh ấy nhìn đạo diễn Chu và nói: "Chắc cũng xong rồi nhỉ? Tôi thấy hơi đói bụng."

Đạo diễn Chu gật đầu, ông ấy đáp: "Được, vậy ăn cơm thôi, chúng ta đi chung đi."

Lộ Hành Chu cũng không muốn cùng ăn cơm với bọn họ. Cậu không quen ăn cơm chung với người không quen, thật sự làm cho cậu rất đau dạ dày. Bây giờ cậu chỉ muốn tìm một nhà hàng rồi ăn một bữa thật ngon.

Lộ Vân Nhĩ nhìn Lộ Hành Chu, Lộ Hành Chu nhỏ giọng nói: "Em còn bận chút việc, không đi cùng với mọi người được."

Lộ Vân Nhĩ ừ một tiếng, anh ấy cũng không ép, cũng nhận ra Lộ Hành Chu không được tự nhiên. Anh ấy nói tiếp: "Vậy em đi trước đi, lát nữa nhớ gọi điện thoại cho chú Trần tới đón em."

Lộ Hành Chu ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ.

Sau khi bước ra khỏi khu vực thử vai, Lộ Hành Chu hưng phấn nhìn tất cả mọi thứ xung quanh. Tuy rằng đây không phải là thế giới trước kia của cậu, nhưng sau này đây sẽ là thế giới mà cậu sống. Bây giờ cuộc sống của cậu quả thật tốt hơn kiếp trước rất nhiều.

Nhớ tới số dư tài khoản của mình, Lộ Hành Chu cười đến mức mắt híp cả lại. Tốt quá, cảm giác có tiền tốt quá, làm gì cũng thấy chắc chắn!

Nhưng mà chút tiền đó không đủ để quay một bộ phim truyền hình hay điện ảnh. Lộ Hành Chu tính toán một chút, cậu muốn quay phim ngắn. Mà phim ngắn ở thế giới này thì chưa có ai làm, những bộ phim hiện tại đều có kịch bản gốc, đều là chính kịch theo quy tắc.

Chuẩn bị thôi, cậu sẽ mang đến cho thế giới này một cú nổ nho nhỏ!

Kịch bản đầu tiên sẽ dựa theo câu chuyện cũ của anh trai cậu. Ke ke ke! Bản thân tạo ra một chút thay đổi trong nghệ thuật, cũng vừa có thể nhắc nhở anh trai mình. Nghĩ xong, Lộ Hành Chu tự tán thưởng mình, cậu đúng là một thiên tài mà!