Chương 3

Đây không phải lần đầu tiên anh tiến vào tử ©υиɠ của cô, có một lần uống say ở một bữa tiệc xã giao Phùng Nghi đã tới đón anh, anh ôm người không chịu buông tay, Phùng Nghi dứt khoát mở cửa phòng trên lầu cởϊ qυầи lót ra ngồi trên mặt anh để anh đùa bỡn cửa huyệt giúp cô, cuối cùng phun nước lên mặt anh.

Anh uống xong rượu rất khát nước, giống như tìm được nước mật gì đó há miệng uống vào ừng ực, bây giờ anh còn mơ hồ nhớ rõ mùi vị tanh ngọt ngay lúc đó.

Phun nước xong, cô tự mình tách môi âʍ ɦộ ra ngồi lên côn ŧᏂịŧ to dài đang dựng đứng của anh, vừa lên xuống vừa thúc giục anh dùng sức, còn bảo anh cắm sâu một chút.

Cuối cùng từ trên giường làm xuống dưới giường, lúc sau ngưng chiến lại đến phòng tắm rửa sạch lại nhịn không được ôm nhau, như cô mong muốn, đêm đó anh đâm sâu khai mở tử ©υиɠ bắn vào trong đó, lấp đầy bụng nhỏ của cô.

Sau này mỗi lần anh nhớ tới tiếng kêu đau của cô khi bị cắm, đều cảm thấy chính mình thật cầm thú, cho nên cũng không cưỡng ép đi vào nữa.

Qυყ đầυ sưng to một vòng, Lục Cảnh dùng sức đâm lên cánh mông tuyết trắng vài cái, đánh lên cánh mông rung lắc đến chói mắt, lại nhịn không được mà sờ soạng.

“Sao em lại da^ʍ như vậy hả, ăn đại dươиɠ ѵậŧ rồi mà cũng sẽ không chịu thả lỏng miệng ra?”

Phùng Nghi không thể nào kiềm chế được, cô đã sớm bị cắm đến đầu óc mơ màng, bất chợt lại bị anh đánh vào mông cắn ngón tay liền run rẩy tới cao trào.

Lục Cảnh vốn dĩ đã muốn bắn, bảo cô thả lỏng một chút vậy mà cô lại bị đánh đến phun nước, dòng nước ấm áp bắn vào lỗ tiểu, sau thắt lưng của anh truyền đến một trận tê dại, như thể muốn trút giận dùng tay véo bầu ngực bắn vào tử ©υиɠ của cô.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào khiến cả người cô co giật, quá sung sướиɠ chỉ có thể phát ra tiếng a a trong vô thức.

Lục Cảnh bắn xong liền ôm cô ngã lên trên giường, anh vuốt ve bụng nhỏ của cô bị mình bắn đến trướng lên không biết đang nghĩ gì, khóe miệng hơi cong lên hôn trán cô.

Vẻ mặt Phùng Nghi mệt mỏi ngồi trong phòng nghỉ ở sân bay.

Buổi sáng bị anh bắn vào tử ©υиɠ, lúc sau vào phòng tắm rửa sạch sẽ lại bị anh ôm tới một lần, cô bị cắm đến tiểu huyệt sưng lên, khi bước đi còn phải âm thầm chịu đựng cảm giác nóng bỏng bên dưới để bản thân không lộ rõ dáng đi khập khiễng.

Sau khi Lục Cảnh làʍ t̠ìиɦ với cô hết lần này đến lần khác, những cơn nóng giận không thể giải thích trên giường lại biến mất, anh lấy lòng nắm tay Phùng Nghi, nói với cô: “Sau này có thời gian nghỉ phép anh đến nhà em được không, em dẫn anh leo núi ngắm mây nha.”

Phùng Nghi liếc hắn một cái, đáp lại: “Được a, nếu em rảnh.”

Điều khiến Lục Cảnh không nghĩ tới là sau khi trở về, ngày hôm sau Phùng Nghi cũng quay về câu lạc bộ, chỉ nói với anh là có buổi tập huấn khẩn cấp.

Mặc dù ngoài miệng cô không nói, nhưng Lục Cảnh nhìn ra được cô thực sự coi trọng công việc này, trừ một lần xin nghỉ đến bệnh viện làm tiểu phẫu ra, những trận đấu lớn nhỏ mấy năm nay chỉ cần có tên mình trong danh sách câu lạc bộ cô sẽ không bao giờ vắng mặt, vì vậy Lục Cảnh cũng không nghĩ nhiều, dặn dò cô sau khi trở lại câu lạc bộ nhớ ăn uống đầy đủ.

Sau này mỗi buổi sáng Lục Cảnh đều gửi tin nhắn cho cô, khi cô không trả lời lại xử lý công việc đang chất đống trong tay, nhưng đến buổi tối vội vàng làm xong cũng không thấy một tin nhắn hiện lên, hỏi cô thế nào thì chỉ nói được một hai câu, thỉnh thoảng thậm chí một ngày không nói lời nào, gọi điện thoại hẹn cô thì nói đang bận.

Hẹn không được, muốn thấy cô phải chờ đến ngày phát sóng trực tiếp thường lệ mỗi tuần của câu lạc bộ yêu cầu, anh nhìn cô vừa thi đấu nhẹ nhàng tàn sát những nhân vật qua đường, vừa nói cười vui vẻ với các tuyển thủ khác.

Đêm đó câu lạc bộ còn đăng một vlog của nhóm hát K quả thực là giáng một đòn ngay tim anh.

Anh không muốn đối mặt với hiện thực và hiểu rằng sự “bận rộn” của Phùng Nghi chỉ có anh thấy được.

Lục Cảnh từ nhỏ đến lớn đã là ngôi sao được mọi người vây quanh, ngay từ đầu Phùng Nghi muốn theo đuổi anh cũng dùng mọi thủ đoạn, sau lần đầu tiên bị từ chối liền lén lút hỏi thăm lịch trình của anh xuất hiện bên cạnh anh, giống như một kẻ theo dõi biếи ŧɦái, sau khi bị anh bắt được còn tự tin nói: “Tôi đúng lúc đi ngang qua mà thôi, anh Lục đang làm gì vậy?”

“Cô chắc là cô đi hướng đông chứ?”

Phùng Nghi nghe được anh sẽ cùng đồng nghiệp tham gia lễ khai mạc của một vị tiền bối ở đây, vì thế gật đầu: “Đúng vậy.”

Lục Cảnh nghe xong mở cửa xe, cũng không nói có muốn đợi ai hay không: “Tôi bỗng nhiên nhớ ra còn có chút việc, cô Phùng cứ tự nhiên.”

Phùng Nghi bị khói xe phun lên mặt há hốc mồm tại chỗ.

Anh có thói quen chạy bộ vào ban đêm, từ khu vực hồ gần chung cư chạy chậm đến vịnh lộ, sau đó tìm chỗ nghỉ ngơi một chút rồi quay về nhà.

Hôm nay lúc anh đứng bên hồ giống như đang đá gì đó, cúi đầu lại nhìn thấy một chai sữa việt quất được đậy kín, hình như là tự làm.

Lục Cảnh còn tưởng rằng lúc nãy có người ngồi đây bỏ quên, vội vàng nhặt lên xem mình có làm đổ ra không. Nhìn chỗ đóng gói còn chặt không bị sao anh mới nhẹ nhàng thở ra, dựng thẳng nó lên rồi rời đi.

Ngày hôm sau đến đó anh theo bản năng nhìn xuống chân mình, không ngờ thực sự nhìn thấy đồ uống có vỏ tương tự ở cùng một chỗ, chẳng qua hôm nay là màu xanh lục, là vị bơ sao?

Rất ít người biết anh thích uống các loại nước trái cây, hai mắt anh nhìn, rõ ràng không thấy bất cứ biểu hiện nào, nhưng trong lòng giống như bọt khí thổi bay trước mặt, nói cho anh biết là ai, anh đứng tại chỗ nhắm mắt lại, không cầm chai lên, cũng không có chọc bọt khí bể, mà lựa chọn rời đi.

Ngày thứ ba đúng giờ anh ra cửa, không chạy bộ, mà lập tức đi vào rừng cây sau chiếc ghế dài.

Một lúc sau, một cô gái đeo khẩu trang thắt bím tóc đi tới, chỉ lộ ra một đôi mắt, Lục Cảnh kinh ngạc vì mình chỉ thấy mặt cô rất ít nhưng vẫn nhớ kỹ đôi mắt này, nên đã nhận ra cô.

Cô gái nhìn thời gian, bình thường còn mười phút nữa anh mới đến, sau đó để lại một chai nước trái cây.

Chờ lúc sau người rời đi, anh mới đi ra cầm lấy chai nước, vẻ mặt phức tạp.

Ấn tượng đầu tiên của Lục Cảnh đối với Phùng Nghi không tốt cũng không xấu.

Ngành thể thao điện tử là một ngành mới nổi nên được nhà nước hỗ trợ, để thúc đẩy sự phát triển, quốc gia đã công nhận những người chơi thể thao điện tử chuyên nghiệp là vận động viên từ mười năm trước.

Thâm Thành cũng là một thành phố khoa học công nghệ mới nổi, có rất nhiều điểm tương tự với ngành sản xuất điện tử, cố vấn chính phủ nhất trí cho rằng Thâm Thành năm đầu nên nâng đỡ nền công nghiệp này, cho nên ngày đó anh cùng Trâu Cục đến đi câu lạc bộ nổi tiếng của cô khảo sát.

Anh rất dễ dàng nhìn thấy một cô gái trong số những tuyển thủ toàn nam, trước khi đến đây anh đã xem qua tư liệu của câu lạc bộ và những tuyển thủ phát triển gần đây, đây hẳn chính là tài năng mới xuất hiện Phùng Nghi.

Trên sân thi đấu vẻ mặt sắc bén, dưới đài lại là một cô gái trắng nõn gầy yếu.

Lúc Lục Cảnh nhìn cô, tình cờ thấy cô cũng đang nhìn anh chằm chằm, hai người nhìn nhau một giây rồi quay đi.

Sau này anh thấy Phùng Nghi trên hot search, vì thân phận nữ nhi nên truyền thông luôn đặt câu hỏi về cuộc sống riêng tư của cô, cô trực tiếp đối mặt với những người trong cuộc họp báo nói: “Chuyên ngành rèn luyện hàng ngày chỉ có thể hỏi những vấn đề không liên quan đến buổi họp báo thôi sao? Nếu không được cô nên đổi lớp học đi.”

Lục Cảnh nhìn lắc đầu, cho rằng cô là một cô gái bốc đồng liều lĩnh, ngoại hình hoàn toàn trái ngược với tính cách, hoàn toàn quên mất hình như cô lớn hơn mình một tuổi.

Với tính cách thẳng thắn ngỗ ngược của Phùng Nghi, anh không tin được cô sẽ yêu mình từ cái nhìn đầu tiên.