Chương 4: Ngã xuống

Lại nhận được điện thoại của Phùng Nghi một lần nữa, nghe thấy tín hiệu truyền đến của cô trở nên lúc có lúc không, không biết có nên vui mừng vì cô vân không làm đến cùng tuyệt trực tiếp giả vờ bận rộn để không phải nhận điện thoại.

“Alo?”

“Anh muốn gặp em.”

“Không phải đã nói rồi sao? Mấy ngày nay em khá bận, cho nên…”

“Thực sự bận như vậy sao? Anh không ngại ngày mai mời cục trưởng Trâu ăn cơm cùng người liên minh và câu lạc bộ của mọi người để an ủi một chút.”

“…”

Phùng Nghi biết hôm nay không ra ngoài gặp anh ấy anh ấy thật sự sẽ làm ra loại chuyện này, nói: “Được thôi, anh có rảnh thì đến đón em, chỗ cũ, lúc đến thì gọi điện thoại cho em.”

Sau khi Lục Cảnh cúp máy xong nhìn màn hình điện thoại tắt thật lâu, ngồi xuống muốn phê duyệt xong báo cáo trong tay trước, nhưng sau khi xem xong hai trang thì lại gấp lại, cầm lấy chìa khóa lập tức ra ngoài.

Anh dừng xe ở ngõ nhỏ cách câu lạc bộ của cô ba giao lộ, nhìn chằm chằm số liên lạc của “Phùng Nghi” trong điện thoại, mãi không ấn xuống.

Lục Cảnh nhớ lại quá khứ, cảm giác bản thân giống như một thằng hề.

Mỗi lần đến tìm cô cô đều không cho bản thân chờ ở cửa, quanh quẩn trong ngõ nhỏ này, giống như nhân tình đáng xấu hổ.

Anh tôn trọng cô cũng không tùy ý tìm hiểu gia đình và quá khứ của cô, không che giấu hoàn cảnh của mình, hỏi gì trả lời đó, nhưng lúc anh ấy nói đến tương lai cô lại không nói tiếp nữa.

Sau một năm yêu nhau nồng nhiệt cô không hề giống lúc mới bắt đầu khi có thời gian rảnh sẽ đến chung cư dây dưa với mình, anh ấy nghĩ tính cách không đủ chủ động của mình làm cô thất vọng buồn lòng mệt mỏi, muốn thay đổi vì cô nên vẫn luôn tìm cô hẹn hò, quấn lấy cô giống như lúc trước cô quấn lấy mình.

Sau đó mỗi lần lúc cô ngồi ở đối diện giống như đi vào cõi thần tiên, lúc cúi đầu trộm ngáp lừa mình rằng cô chỉ quá mệt, lại nhân lúc cô nghỉ phép đưa cô đi du lịch.

Tự nguyện bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay, tại sao anh lại bước đến hoàn cảnh này?

Ngón tay ấn xuống nút gọi, đợi cô xuất hiện trước mặt mình.

Phùng Nghi không vui khi Lục Cảnh xuất hiện ở chỗ cô làm cũng là có lý do, về công cô không quan trọng, cô lại không phải idol không thể yêu đương, chỉ là đối với của con đường làm quan của Lục Cảnh mà nói tám phần không phải ảnh hưởng gì tốt về đời tư, trong lòng cũng không muốn để người bên cạnh biết cô có bạn trai, còn là loại em trai có bối cảnh phức tạp này, để tránh sau này chia tay còn phải chịu một ít đánh giá và bàn luận kỳ lạ.

Lục Cảnh nhìn bóng dáng dần dần rõ ràng của Phùng Nghi tim đập càng nhanh hơn, vốn dĩ tức giận kí©h thí©ɧ muốn chất vấn cô lúc này lại nguội lạnh, chỉ nhấp môi đợi Phùng Nghi ngồi xong thì khởi động xe.

Dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện, không khí lúng ta lúng túng tràn ngập ở trong xe.

Vốn dĩ muốn hỏi cô tại sao vô duyên vô cớ chiến tranh lạnh với anh, có phải muốn chia tay không, nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng của cô thì không nói được chữ nào, nhưng Lục Cảnh cũng không biết làm thế nào để cứu vớt một đoạn tình cảm gần chết hư hư thực thực bị đối phương từ bỏ này.

Xe dừng ở cửa chung cư của anh, đi lên phía trước mấy dặm nữa là có thể nhìn thấy chỗ đèn đường đang sáng lúc cô theo đuổi anh mỗi ngày đều lén lút trốn khỏi câu lạc bộ tặng đồ cho anh.

Lục Cảnh suy nghĩ một lúc lâu, khó khăn mở miệng: “Mấy ngày nay tại sao em không để ý đến anh, có phải anh có chỗ nào làm không tốt làm em không vui không, em có thể nói ra, anh sửa.”

Phùng Nghi quay đầu nhìn Lục Cảnh, anh cũng không nhìn mình, từng câu từng chữ giống như dốc hết sức lực, dĩ nhiên, từ trước đến nay chỉ có người khác nâng anh lên, sao có lúc cậu ấm kiều quý sẽ cúi đầu?

Phùng Nghi đắn đo, từ từ nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Em cảm thấy chúng ta cũng không thích hợp để phát triển tiếp nữa, tính cách, bối cảnh, con đường lựa chọn đều một trời một vực, vì vậy chúng ta vẫn nên…”

Lục Cảnh quay đầu, oán hận trong mắt dường như tràn ra, từng câu từng chữ dường như là lách ra từ trong răng: “Phùng Nghi! Là em lúc trước dây dưa đến cùng nhất quyết muốn ở bên anh, đây là ngày đầu tiên em biết biết chúng ta ‘Một trời một vực’ sao?”

“Mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ anh làm sai cái gì, là anh muốn đến nhà em mạo phạm đến em? Không! Lúc trước ở đây em cũng đã cố ý muốn xa cách anh không phải sao?”

“Em chỉ dựa vào tâm trạng của mình cấu xé tình cảm do chính tay em ép anh xuống, bây giờ còn muốn nói với anh, ngay cả cơ hội cứu chữa anh cũng không có được!”

Phùng Nghi hơi đau đầu, không rõ tại sao Lục Cảnh lại như vậy, rõ ràng anh ấy có rất nhiều lựa chọn, mất cô cũng có thể dễ dàng tìm được người tốt hơn.

Về tướng mạo, cô không bằng nữ minh tinh trong giới giải trí, xét về gia thế, bản thân anh có người trong nhà thay anh làm mối với danh môn thục nữ. Năng lực? Cô dựa vào thành tích xuất sắc nhất của giải vô địch FMVP được trao giải kiện tướng vận động quốc tế, có lẽ còn tính có chút, nhưng hình như anh cũng không để ý năng lực làm việc của cô có mạnh hay không.

Kể ra thì tình hình của Thẩm Hành cũng không khác lắm, dù sao lúc gặp được Lục Cảnh cô đã có chút danh tiếng, cô càng không biết năm đó Thẩm Hành tràn đầy sức sống tuổi trẻ tại sao lại vừa ý với cô bé lọ lem.

Cô thật cẩn thận mở miệng, không muốn kí©h thí©ɧ Lục Cảnh nữa, giữ lại chút thể diện: “Lục Cảnh, anh chỉ là lần đầu tiên ở bên phụ nữ, cảm thấy mới mẻ, khó buông tay cũng là bình thường, sau này chỉ cần anh nói chuyện nhiều hơn với mấy người… Ách!”

Phùng Nghi đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người nắm lấy cổ, đối diện với đôi mắt mất đi tình cảm chỉ còn bình tĩnh gần như tĩnh lặng.

“Em thành thật nói cho anh, có phải em có người khác rồi không? Nói… Ồ, phải chơi đùa qua bao nhiêu người mới là lý tưởng của em?”

Phùng Nghi bị anh dọa sợ đến mức sống lưng căng thẳng, thấy tay anh cũng không có sức mới tìm lại được hơi thở, lập tức trả lời: “Không có người khác, anh có thể tìm người điều tra. Em thật sự chỉ cảm thấy bây giờ chúng ta không thích hợp lắm.”

Cô ngẩng đầu đối diện với anh, dường như giữa hai người nổi lên sóng gió mênh mông mãnh liệt.

Lục Cảnh cười lạnh một tiếng, ngón tay vuốt ve làn da trên cổ cô, Phùng Nghi không khống chế được cảm giác sợ hãi mà nổi da gà: “Đó chính là sau khi chơi chán muốn buông tay sao? Phùng Nghi, em dựa vào cái gì?”

Anh không đợi Phùng Nghi trả lời, lập tức nói tiếp: “Anh không phải người em muốn chơi thì chơi, muốn ném thì ném, chỉ cần có một ngày anh không muốn thả, em cũng đừng nằm mơ có thể chạy. Khuyên em suy nghĩ đến những người làm trong đơn vị của em, em cũng không muốn bọn họ bởi vì em mà đời này không có cách nào làm nghề này chứ?”

Lục Cảnh biết cô để ý cái gì, quả nhiên thấy cô cuối cùng cũng không ung dung như vừa nãy.

Anh thưởng thức vẻ mặt khó coi của cô, trong lòng hơi vui sướиɠ, lại có hơi xót xa.

Từng câu từng chữ không phải làm Phùng Nghi đau lòng, mà là chính anh.

Nói lời này ra là đã hiểu rõ được hiện thực, thừa nhận bản thân nhẹ như lông hồng trong lòng Phùng Nghi, cô chưa bao giờ nghĩ đến giữa bọn họ có tương lai, không nghĩ đến phải ở bên nhau thật tốt.

Anh buông tay ra, để cô xuống xe rồi tự đi vào khu chung cư.

Phùng Nghi đứng tại chỗ rất lâu, bị gió đêm thổi một trận mới tỉnh táo lại.

Vừa nãy anh không dùng sức, nhưng dáng vẻ điên cuồng kia làm cô giống như thật sự bị bóp chặt cổ, ép cô đến mức sắp nghẹt thở còn có cảm xúc điên cuồng quá sâu quá trầm của anh ấy.