Chương 5: Theo đuổi

Sau hôm đó Lục Cảnh cũng không đúng giờ gửi tin hỏi tình hình của cô mỗi ngày nữa, Phùng Nghi chưa từng thấy anh như vậy, sợ người này thật sự nổi điên làm ra chuyện gì đó, vì thế nhìn màn hình điện thoại nghĩ, chủ động gửi một cái, qua một ngày cũng không thấy Lục Cảnh trả lời.

Phùng Nghi lười nghĩ nhiều, truyền lời đến là được, tắt điện thoại yên tâm huấn luyện.

“A cảnh, thứ bảy tuần sau là sinh nhật của anh rồi…nhớ buổi tối ở nhà đợi bất ngờ của em đó moa moa moa…”

Rõ ràng ngày đó hai người ầm ĩ bất ngờ như vậy, cô còn có thể giả vờ giống như người không có chuyện gì, Lục Cảnh không biết có nên bội phục cô hay không.

Nhớ đến lúc cô theo đuổi anh cũng cứng đầu cứng cổ như vậy, anh phát hiện sau khi Phùng Nghi ngồi xổm trên con đường đêm anh ấy chạy qua tặng đồ sẽ đi phòng tập thể thao mở thẻ bên cạnh khu chung cư, không đến đó nữa.

Qua một thời gian có ngày bộ phận tạm thời có việc phải tăng ca đến tối, lúc đi đến gara thì nghe thấy tiếng sấm rầu rĩ.

Thành phố giáp biển phía nam này mùa hè đổ mưa luôn oi bức lại ẩm ướt, giống như không khí nặng trĩu hơi nước.

Anh là người phương bắc bản địa, làm sao cũng không quen loại khí hậu này, cau mày đợi điều hòa trên xe xua tan cơn oi bức hơi ẩm này mới khởi động xe.

Quả nhiên chạy được một nửa đã lách tách bắt đầu đổ mưa, cửa sổ xe lướt qua người đi đường vội vàng tránh né bên đường, bỗng nhiên anh phanh gấp một cái, tài xế phía sau sợ đến mức suýt chút nữa đâm phải, điên cuồng ấn còi mắng anh là cái đồ chết tiệt.

Anh đánh tay lái quẹo phải, quả nhiên nhìn thấy Phùng Nghi cầm đồ trên tay cách đó không xa, đứng ngây ngốc dưới mái hiên chỗ ngõ vịnh nối liền với làn xe, Lục Cảnh nhìn thời gian trên điện thoại, trái tim nhất thời đập bất thường.

Mưa không giảm đi chút nào, đối diện chính là trung tâm thương mại, thật ra cô có thể đi vào ngồi xuống, nhưng mười phút trôi qua, cô vẫn đang nhìn màn mưa, Lục Cảnh cũng đang nhìn cô.

Anh cầm ô che mưa mở cửa xe, lúc đứng trước mặt Phùng Nghi dường như cô vẫn chưa phản ứng lại, liếc anh một cái, nhắm mắt lại lắc đầu, lại liếc anh ấy một cái. Thấy người không biến mất mới duỗi tay chọc, nhỏ giọng nói: “Anh Lục?”

Lục Cảnh muốn nắm lấy tay cô bảo cô đừng lộn xộn, lại cảm thấy không thích hợp chỉ có thể rụt tay lại, lên tiếng: “Là anh. Tại sao em lại tránh mưa ở đây?”

Phùng Nghi nghe thấy anh trả lời biết không phải ảo giác, đôi mắt cười đến cong thành trăng non: “Đang đợi người, không nghĩ bỗng nhiên đổ mưa, dự báo thời tiết không đúng chút nào cả.”

“Đối diện chính là trung tâm thương mại tại sao không đi vào trước?”

“Chỉ là cảm thấy ngày mưa như vậy có hơi quen thuộc, nghĩ tới một chút chuyện.”

Lục Cảnh không hỏi tiếp, sau khi do dự vài giây nói với cô: “Bây giờ em phải đi về sao? Anh đưa em đi.”

Phùng Nghi bất ngờ nhìn anh, ý cười trong mắt giống như chôn lạnh nhạt không thể nói, anh lập tức không thấy gì cả, chỉ còn lại gương mặt tươi cười sinh động của cô, thanh thúy cảm ơn anh: “Vậy cảm ơn anh Lục.”

Bọn họ dọc theo đường đi không có gì giao lưu, Lục Cảnh không hỏi cô đang đợi ai, không hỏi trên tay cô cầm cái gì, cô cũng không hỏi có phải Lục Cảnh đã phát hiện những động tác nhỏ đều là cô làm không, vì trốn tránh cô đã không đi đường vịnh nữa.

Lúc Phùng Nghi xuống xe Lục Cảnh nhìn thấy đuôi tóc bị mưa làm ướt nhẹp sau lưng cô, trái tim bỗng nhiên nhảy lên một cái kỳ lạ giống như vừa nãy.

Lục Cảnh khó hiểu, nhưng anh biết đây không phải dấu hiệu tốt.

Anh đi trưng cầu ý kiến của Hạ Thành với tâm lý tìm tòi học hỏi, lúc mười mấy tuổi thằng nhóc này đã biết đào góc tường người ta ôm hoa khôi, bị bạn trai đối phương gọi người chặn ở hẻm nhỏ, nếu như không phải mấy người bọn họ kịp thời đến sợ rằng đã bị người đánh chết.

Mấy anh em trong đại viện chỉ có cậu nói về bạn gái nhiều nhất, dự tính có thể tạo thành một đội bóng đá, anh tự tin trên học tập công việc, nhưng nói đến chuyện của cô anh cảm thấy nên tìm đến người thoạt nhìn khá có kinh nghiệm để tham khảo.

“Sao vậy Lục thiếu, đây chính là lần đầu tiên cậu gọi cho anh em từ sau khi cậu đi Thâm Thành, chúng ta không thân thiết nữa rồi phải không?”

Lục Cảnh suýt chút nữa bị tiếng ồn bên kia điện thoại làm nổ lỗ tai, không biết người này lại ở hộp đêm nào: “Được rồi, không so được với người bay nhảy khắp nơi, bên này nhiều chuyện, đợi tớ quay về lại tìm các cậu tụ họp.”

Hạ Thành cười hỏi anh ấy: “Hôm nay không phải đến nói chuyện với anh em đi? Có gì giúp được thì cứ nói ra.”

Lục Cảnh dừng một chút, phát hiện có hơi nói không nên lời, cầm điện thoại bắt đầu hối hận khi gọi cuộc gọi này.

Hạ Thành nhận thấy anh ấy đang do dự, không biết cái gì có thể làm cho Lục Cảnh được người khác gọi là “Hình mẫu của thế hệ sau” lại có thể khó mở miệng như vậy.

Anh ấy hưng phấn, thúc giục: “Lão Lục, nghĩ gì vậy sao không nói gì.”

“Chính là… Cậu có từng cảm thấy một cô gái rất kỳ lạ chưa?”

Hạ Thành nghĩ, vui vẻ: “Có phải cậu cảm thấy kỳ lạ đến mức muốn hiểu về cô ấy?”

“…Đúng.”

Hạ Thành đẩy ra hai người phụ nữ tinh xảo xinh đẹp trong lòng ra đi đến đường yên tĩnh hơn chút, cảm thấy vừa nãy ở trong hoàn cảnh kia trả lời câu hỏi của nam sinh nhỏ yêu thuần khiết thật sự có hơi mạo phạm Cupid.

Anh thật sự không nhịn được nữa, vừa cười vừa trả lời Lục Cảnh: “Từng nghe thấy câu “Sinh ra tò mò với một người phụ nữ chính là bắt đầu rơi vào tay giặc” chưa? Nguy thật, có phải Lục thiếu của tớ cũng muốn khai sắc giới không?”

Lục Cảnh hơi xấu hổ buồn bực, nhưng lại bị cậu ấy nói đúng nỗi lòng, nói: “Tớ cũng không phải chưa từng có tình cảm với nữ, nhưng cảm giác với cô ấy lại không giống, dường như trên người cô cũng không có chất riêng gì làm trong tưởng tượng của tớ nên thích.”

“Cậu từng thích người phụ nữ nào? Em gái Chính Đại học luật kia sao?” Hạ Thành vừa nói chuyện vừa cảm thấy không chân thật lắm, cầm điện thoại nhìn thật sự là Lục Cảnh đang hỏi anh ấy về vấn đề tình cảm, lại đặt điện thoại ở bên tai tiếp tục.

“Cậu và cô ấy chỉ coi như thưởng thức lẫn nhau, nếu như là gặp khi xem mắt cũng coi như một chuyện tốt, có thể làm một đôi vợ chồng hòa thuận, nhưng rất khó sinh ra tình cảm khắc cốt ghi tâm giống như trong sách mà người khác hay nói. Tớ không biết định nghĩa thật sự của tình yêu là gì, nhưng nếu như cậu muốn trải nghiệm cảm giác trằn trọc vì đối phương, mùi vị ruột gan cồn cào, cậu có thể thử nghiệm thuận theo cảm giác của bản thân đi tìm hiểu cô gái kia. Cô ấy cũng là người theo đuổi cậu sao?”

Lục Cảnh bị anh ấy nói đến mức hơi sững sờ, trước mắt ẩn hiện lên ngọn tóc bị mưa làm ướt nhẹp của cô, im lặng một lúc mới trả lời Hạ Thành: “… Cô ấy nói cô ấy thích tớ, nhưng tớ không cảm thấy như vậy.”

Hạ Thành có hơi mới mẻ, không thiếu cô gái theo đuổi Lục Cảnh, chẳng qua bản thân anh ấy không hiểu phong tình, vẫn luôn độc thân, vậy mà bây giờ xuất hiện một cô gái làm anh ấy tự hỏi có phải đối phương thật lòng không.

Vậy chắc chắn anh ấy phải châm dầu vào lửa một chút: “Vậy cậu dùng bản lĩnh làm cô ấy yêu cậu đi, điều kiện của Lục thiếu chúng ta, con gái nhà ai có thể cầm cự nổi? Mẹ vợ nhà nào nhìn thấy không giơ ngón tay cái?”

“…” Lần này Lục Cảnh càng im lặng lâu hơn, cũng không biết nghĩ cái gì trực tiếp cúp máy.

Hạ Thành nhìn điện thoại đã chuyển về chế độ bảo vệ màn hình, vừa che miệng cười vừa đi vào, nếu như không phải sợ Lục Cảnh trở về chém anh ấy anh ấy có thể làm cả đại viện biết Lục thiếu thiên tài học sinh tốt bây giờ cũng biết nhớ con gái.