Chương 36

----

Khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp nhớ tới chuyện Giang Minh Khải bắt gian lúc trước, cho rằng lại có thể ăn dưa nên cực kỳ vui vẻ.

Nhưng Giang Minh Khải nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng điều khiển tắt máy quay không người lái từ xa.

Quay lại hiện trường.

Chu Trạch Hủ đã tuyệt vọng, không chạy nữa, hai mắt mất hết tiêu cự, bất lực dựa vào Trần Tiện Tri.

Mặc dù Lâm Trà tốt bụng đội tóc giả giúp anh ta, nhưng Chu Trạch Hủ cảm thấy thế giới thật tối tăm, cuối cùng không thể sáng lên nổi nữa...

Sau khi xin lỗi Chu Trạch Hủ, Liễu Minh Khiêm quay đầu lại nhìn Liễu Linh Nhi.

Ông ta cố gắng bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn có chút nghiến răng: “Liễu Linh Nhi, nếu người đó không phải Chu Trạch Hủ thì là ai hả?!”

Hai ngày trước Liễu Linh Nhi mới tròn 18 tuổi, tiểu tử thúi nào dám yêu đương với con gái chưa đủ tuổi vị thành niên của ông chứ!

Liễu Linh Nhi cúi đầu, hơi thẹn thùng.



Nhưng Lâm Trà lại không sợ hãi, giống như bốc cháy, tràn đầy vui sướиɠ khi thấy người gặp họa thầm nói.

[Có gì khó nói sao, không phải là Bùi Hồng Vân sao!]

Bùi Hồng Vân?

Tất cả mọi người hít sâu một hơi lạnh.

Giỏi lắm! Thật sự là Bùi Ảnh đế!

Bùi Hồng Vân khoan thai đến muộn, lúc anh ta đi vào rừng cây đúng lúc nghe lời nói của Lâm Trà.

Anh ta còn chưa kịp nghĩ phải giải thích với Liễu Minh Khiêm thì Liễu Linh Nhi đã tự nhiên khoác lấy Bùi Hồng Vận, thẳng lưng nói:

“Ba, đúng là con yêu đang yêu Bùi lão sư, hơn nữa chúng con còn sẽ kết hôn!”

“Kết hôn cái đầu con đấy!”

Mặt Liễu Minh Khiêm đen như cái chảo xào rau của Lâm Trà: “Cậu ta lớn gấp đôi con! Cậu ta… cậu ta và ba con cùng một thế hệ đó!”



“Thì sao chứ! Tình yêu không phân biệt tuổi tác!”

Liễu Linh Nhi thẳng lưng, yêu quý bảo vệ Bùi Hồng Vân ở phía sau: “Hơn nữa, Bùi lão sư mới hơn ba mươi tuổi, ba, ba đã hơn bốn mươi rồi, hai người không cùng thế hệ!”

Liễu Minh Khiêm: Bị dao đâm.jpg

Liễu Minh Khiêm: Hộc máu.jpg

Ông ta và Bùi Hồng Vân cách nhau không quá bốn tuổi, thậm chí còn từng ở tổ MC, nhưng bây giờ lại thành không cùng thế hệ rồi sao?

Con gái lớn rồi không giữ được!

Thấy không khuyên nhủ được con gái mình, Liễu Minh Khiêm chỉ có thể nhìn chằm chằm Bùi Hồng Vân, ánh mắt rõ ràng đang nói: Tôi coi cậu như anh em, vậy mà cậu lại muốn ngủ với con gái tôi sao?!

Bùi Hồng Vân nhẹ nhàng vuốt ve tay Liễu Linh Nhi, cười dịu dàng: “Liễu lão sư, anh đừng lo lắng quá, tôi... chắc chắn sẽ chăm sóc Linh Nhi thật tốt.”

Vẻ mặt Liễu Minh Khiêm càng không nói nên lời, mày nhíu thành chữ Xuyên.

Giang Minh Khải lấy hạt dưa ra, vô tư chia sẻ với đám người ăn dưa ở xung quanh.