Chương 8

Cậu đành phải nhìn về phía Uông Cường, thấp giọng hỏi: "Đó là ông chủ của anh à?" Đôi mắt trong veo của cậu có chút bối rối, "Xin lỗi, ánh mắt của anh ấy có chút dữ tợn, anh có thể bảo anh ấy..."

Uông Cường: "..."

Hai người cách Diệp Vu Uyên một khoảng, dù Phương Hoài đã hạ giọng, nên theo lý mà nói, Diệp Vu Uyên hẳn là không thể nghe thấy được.

Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, khi Phương Hoài nói xong, khí tràng đè nặng xung quang Diệp Vu Uyên càng giảm xuống.

Hắn vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt đen tuyền của Diệp Vu Uyên hơi nheo lại.

Một lúc sau, tài xế xuống xe mở cửa sau chiếc Maybach, Diệp Vu Uyên im lặng ngồi trở lại trong xe, giống như lúc xuống xe. Cửa sau đóng kín, cửa sổ được nâng lên, ngăn cản những ánh mắt tò mò từ bên ngoài.

Phương Hoài gật đầu: “Cảm ơn anh, như vậy thoải mái hơn rồi.”

Trợ lý không nhận được chỉ thị của Diệp Vu Uyên nữa, chỉ có thể cắn răng nói tiếp: "Anh Phương, tôi để ý thấy chiều nay anh đến văn phòng đăng ký của Tinh Quang, anh định đăng ký chương trình "Light of the Star" phải không? Nếu cậu quan tâm thì có thể trực tiếp ký hợp đồng cấp A của chúng tôi, như vậy cậu có thể xuất đạo mà không cần thông qua các chương trình tuyển tú này. "

Hợp đồng cấp A là hợp đồng cấp cao nhất của Tinh Quang. Những nghệ sĩ hàng đầu của Tinh Quang đều có hợp đồng này, nhưng hợp đồng trao cho Phương Hoài lại vô cùng hào phóng so với những hợp đồng cấp A khác.

Phương Hoài suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: "Không cần đâu, cảm ơn anh."

Anh chàng trợ lý này nói nhiều chỗ khó hiểu quá.

Uông Cường: "...A? Xin hỏi, tại sao vậy?"

Phương Hoài thành thật nói: “Chỉ là tôi không muốn ký thôi.”

Cậu tuy muốn tham gia giới giải trí, nhưng không ngu ngốc. Hiện vẫn chưa rõ ngọn núi phía trước là núi vàng hay núi lửa.

Dù sao Uông Cường cũng là thư ký chuyên nghiệp nên phản ứng rất nhanh. Anh ấy khẽ gật đầu với Phương Hoài, nói: “Được, đợi một lát.”

Anh bước lên xe, nói chuyện với Diệp Vu Uyên một lúc rồi đi về phía Phương Hoài nói: "Được rồi, tôi không làm phiền cậu nữa. Cậu đi đâu vậy? Nếu không phiền, tôi có thể cho đi nhờ một chuyến."

Nói thật, Uông Cường cảm thấy rất kỳ quái. Mới gặp mặt lần đầu mà sếp đã mời kẻ lạ mặt ký một hợp đồng cấp A không lợi nhuận như này.

Nhưng với tư cách là cấp dưới, họ đương nhiên không có quyền can thiệp vào việc ra quyết định của ông chủ.

Phương Hoài vẫy tay tạm biệt Uông Cường Cường, xách túi đi dọc theo con đường đi về phía trước.

Khu vực này là một thành phố cổ, nên không phồn vinh, trên đường chỉ rải rác vài cửa hàng nhỏ, bỗng cậu nhìn thấy một con chó hoang già đang nằm bên đường ngủ trưa.

Hơi thở của nó nặng nề như bị bóp nghẹt, giống như một ống thổi bị hỏng.

Phương Hoài ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu con chó hoang.

Trước đây cậu từng nuôi một con chó, là chó địa phương, lần đầu cậu nhặt nó thì trông nó khá bẩn thỉu, nhưng lại rất ngoan và có một đôi mắt rất đẹp.

“Ngươi sinh bệnh sao?” Phương Hoài phục hồi tinh thần, nhìn một hồi, tự nhủ: “Không phải là bệnh, mà là già rồi.”

Con chó hoang không thèm nhìn cậu, chỉ khẽ cử động đôi tai.

"Sao mi lại không chú ý đến ta?"

Phương Hoài bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mỉm cười. Giọng cậu trầm hơn bình thường, giọng nói trong trẻo và ngọt ngào, nhẹ nhàng và dịu dàng cất lên.

Bình thường cậu không nói nhiều với mọi người nhưng lại rất thích nói chuyện với động vật, khi còn nhỏ cậu thường nói chuyện với con cá mình nuôi cả ngày. Cậu mơ hồ nhớ rằng con cá này cũng rất đẹp, có vảy màu bạc nhưng tính tình lại lạnh lùng và không thích nói chuyện với con người.

“Thời cơ còn chưa đến.” Phương Hoài không để ý đến con chó hoang bị vấy bẩn, nửa cúi người ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng sờ bụng nó, “Ngươi còn có thể sống được một đoạn thời gian nữa.”

Sau đó cậu hát bài "Nhãi con mau lớn" bằng một giọng rất nhẹ nhàng.

Giọng nói của chàng trai rấ trong trẻo và dịu dàng đến khó tin dưới ánh trăng mờ ảo.

Ánh sáng mờ ảo của đèn đường lặng lẽ chiếu vào cậu. Phần ngọn tóc hơi dựng lên của cậu bắt gặp một chút ánh sáng, đôi mắt màu hổ phách nhạt của cậu mềm mại và trong suốt đến mức gần như chảy nước, khắp người cậu toả ra thứ ánh sáng ấm áp.

Một điều gì đó kỳ diệu đã xảy ra.

Chưa đến nửa bài hát, đôi mắt của con chó hoang rõ ràng đã lấy lại được sức sống, rất nhanh chóng run rẩy đứng dậy.

“Được rồi” Phương Hoài sờ sờ đầu nó, đứng dậy vỗ vỗ tro tàn trên người, rồi nói: “Ta đi đây.”

Con chó nhìn cậu với đôi mắt ươn ướt, một lúc lâu sau nó mới cúi đầu, chậm rãi bước đi.

Chiếc Maybach đậu lặng lẽ trên đường cho đến khi tấm lưng cao và gầy của chàng trai biến mất sau góc ngõ.

Diệp Vu Uyên im lặng ngồi ở ghế sau.

Anh khoanh tay trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh, mí mắt rũ xuống, che đi một nửa đôi mắt đen láy và thờ ơ.

Uông Cường tưởng rằng hắn không vui nên cũng không dám nói cái gì, chỉ thấp giọng hỏi: "Diệp tiên sinh, ngài muốn đi đâu?"

Diệp Vu Uyên môi mỏng khẽ mở, đang định trả lời, nhưng thanh âm đột nhiên dừng lại.

——Trong tai nghe Bluetooth, một giọng nói bất ngờ vang lên.

Giọng nói trong trẻo dịu dàng của một chàng trai trẻ tuổi như tiếng suối trong veo, cuối cùng mang theo ý cười thì thầm vào tai anh: “Sao ngài không để ý đến em?”

Giọng điệu của Phương Hoài khi nói chuyện với động vật hoàn toàn khác với khi nói chuyện với con người. Cậu từ khi còn nhỏ đã tiếp xúc với động vật nhiều hơn con người, dần quen với việc giao tiếp với động vật, rút đi cảnh giác và đề phòng với chúng, giọng nói cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn một chút.

Rất nhanh, tai nghe chuyển sang âm thanh máy móc của AI: "Vừa mới phát hiện khi nghe được câu này, adrenaline của ngài tiết ra rất cao - ngài có cần trợ giúp đặt câu này làm chuông báo thức không?"

Diệp Vu Uyên: "..."

Anh im lặng.

"Diệp tổng?" Uông Cường nhắc nhở, "Điểm đến là?"

"Tiệc." Diệp Vu Uyên bình tĩnh nói.

Nói xong, hắn đưa tay thiết lập âm thanh phát một vòng, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, rất nhanh sau đó khôi phục lại vẻ bình tĩnh lãnh đạm.