Chương 7

Bài mới nhất được đăng cách đây vài giờ, đăng lại bài đăng trên weibo của một người hâm mộ chỉ bằng một từ: "Lâm Duệ V: Suỵt. @Tiểu khả ái Lâm Duệ: Tôi đoán nghệ sĩ có siêu năng lực như này là Duệ Duệ của tôi, phải không? Duệ Duệ, sao em có thể dễ thương như vậy! [Video]."

Phía bình luận cũng hài hòa đến bất ngờ.

【Quá dễ thương! Tôi tuyên bố hôm nay Lâm Duệ sẽ cưới tôi! 】

【 Lâm Duệ cầu xin ngươi ra album đi, mụ mụ không muốn tiếc cho một giọng nói như này! 】

【 Hát cũng quá dễ nghe đi?! Đây là thần tiên hạ phàm chăng 】

【 xin hỏi siêu năng lực là trời sinh liền có hay là được quốc gia ban tặng?! 】

Nhà sản xuất thản nhiên nhìn, bỗng vang lên âm thanh thông báo, là thông báo mới của người ông theo dõi trên weibo.

"Phong Lãng V: Bạn đoán sai rồi@Tiểu khả ái Lâm Duệ: Tôi đoán nghệ sĩ có siêu năng lực như này là Duệ Duệ của tôi, phải không? Duệ Duệ, sao em có thể dễ thương như vậy! [Video]."

Nhà sản xuất: “……”

Phong Lãng vừa đăng lại xong, weibo liền điên cuồng nhắc nhở tin nhắn mới, hắn liền tùy ý tắt màn hình.

Về phần weibo, sau khi Phong Lãng đáp trả lại, toàn mạng im lặng hai giây rồi nổ tung.

-----------

Phố cổ, bên ngoài cửa hàng tiện lợi.

Phương Hoài: "...?"

Cậu nghi ngờ nhìn xung quanh.

Khu vực này khá xa thành phố, chủ yếu là dân cư, lúc này hầu hết mọi người đều đi ăn tối, nên trên đường có rất ít người.

Người đàn ông kia thực sự đang nhìn cậu. Thân hình cao lớn lặng lẽ đứng dưới đèn đường, mặc một bộ âu phục cao cấp được cắt may khéo léo, tỉ mỉ cài cúc trên cùng, môi mỏng mím lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Phương Hoài một lát.

Ánh mắt hắn lạnh lùng thờ ơ, nhìn cậu không chút cảm xúc.

Cách nhau một khoảng, Phương Hoài mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của người đàn ông. Anh ta có vẻ ngoài đẹp đến mức quá phạm trù của con người, có đôi môi mỏng và sóng mũi cao, ánh sáng đường chiếu vào anh ta càng tăng thêm vẻ cô độc.

Phương Hoài: "..."

Cậu lùi lại nửa bước, không hiểu sao lại muốn tìm một con đường khác để đi.

Lúc này, bên cạnh người đàn ông này lại có một người khác tiến tới chặn đường Phương Hoài - thực ra khí tràng của người đàn ông dưới đèn đường quá mạnh, khiến Phương Hoài không để ý rằng bên cạnh còn có một người khác.

Đó là một thanh niên cũng mặc áo vest có mái tóc khá dài, tay cầm một chiếc cặp và một tập tài liệu, đứng trước mặt Phương Hoài nói:

"Xin chào, Phương tiên sinh, xin lỗi đã làm phiền anh. Tôi là thư ký riêng của ngài Diệp Vu Uyên, Uông Cường. Bây giờ anh có thời gian không? Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để cùng nhau bàn bạc hợp tác nhé? Xe đậu ở đó."

Anh ta chỉ vào chiếc Maybach, sau đó liếc nhìn đánh giá Phương Hoài, trong đầu hiện lên mấy chữ:

Bần cùng, không một xu dính túi, chẳng có gì ngoài sắc đẹp.

Nói là “hợp tác” có lẽ không đúng lắm, không bằng nói là “giúp đỡ người nghèo” còn đúng hơn.

Phương Hoài ngơ ngác nói: “Nga, hay ở đây nói đi.”

Ánh mắt cậu quét qua người đàn ông đứng cách đó không xa.

Kỳ quái mà nói, có lẽ ánh mắt người đó quá lạnh lùng, chỉ bị nhìn như vậy đã khiến Phương Hoài cảm hấy áp lực tâm lý rất lớn, nhưng không phải là cảm giác sợ hãi.

Mà là……

rất đẹp.

Ở trong thành phố nhiều ngày như vậy, Phương Hoài tự thấy bản thân gặp khá nhiều người, nhưng lại hiếm khi gặp được người đẹp trai như vậy.

Tuy rằng trong lòng cậu không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng vẫn luôn có chút kinh ngạc cùng tò mò, giống như nhìn thấy trên cánh đồng một đóa hoa bí đặc biệt xinh đẹp. Mặc dù bị người đó nhìn có chút áp lực tâm lý, nhưng Phương Hoài vẫn không khỏi nhướng mi lên nhìn lần nữa.

Cái nhìn này tình cờ bắt gặp một đôi mắt đen dịu dàng.

Đôi mắt đen hơi có chút ánh sáng, nhìn rất dịu dàng và quan tâm. Môi hắn vẫn mím chặt, nhưng ánh mắt hắn đã dịu đi, kiên định nhìn cậu.

Phương Hoài: "..."

Hai người ngắn ngủi mà nhìn nhau nửa giây.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt Diệp Vu Uyên bất ngờ né tránh. Anh ho hai lần, rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác và khẽ mím đôi môi mỏng.

Khi anh ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt đen của anh đã trở lại vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh.

Phương Hoài: "...?"

Cậu đây là gặp ảo giác sao?

Phương Hoài trong lòng có chút kinh ngạc. Cậu lại nhìn đôi mắt đó với vẻ tò mò, lúc này ánh mắt hắn đã khôi phục vẻ lãnh đạm, khiến cậu cảm thấy áp lực.