Chương 6

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa hàng tiện lợi. Chiếc Maybach lặng lẽ dừng lại, anh chàng thư ký bước xuống mở cửa hàng ghế sau, một đôi giày da được thiết kế riêng bước xuống.

Phương Hoài cắn túi bánh quy, đếm tiến gọn gàng, nhét vào túi rồi rời khỏi.

Vừa bước ra khỏi cửa, Phương Hoài liền dật mình, bước chân có chút ngập ngừng.

Dưới ánh đèn đường, có một người đàn ông đang đứng im lặng.

Hắn trông khá cao, mặc một bộ vest đắt dỏ, giống như mới rời khỏi một cuộc họp quan trọng. Những ánh đèn dường rơi xuống chỗ người đàn ông, phủ lên người hắn, tăng thêm khí chất vốn áp đảo, mạnh mẽ.

Hắn có một đôi mắt đen như mực, sâu thẳm như vực, đôi mắt đấy tràn đầy vẻ lạnh lùng lặng lẽ nhìn cậu.

Cùng lúc đó, tại một hộp đêm ở quận Tân Thành, Nam Thạch.

Hộp đêm này có các dịch vụ cao cấp nhất cùng với sự riêng tư tuyệt đối, nên có rất nhiều nhân vật công chúng thích đến. Dưới ánh đèn mờ ảo, mọi người ngồi thành từng nhóm, chơi xúc xắc và uống rượu, nhưng không hề phóng túng.

Nhưng Phong Lãng chẳng có chút hứng thú nào, anh chằng thèm để ý đến đám người, ngay từ ngồi xuống anh chỉ tập tung nghịch điện thoại.

"Ảnh đế Phong, đừng làm mọi người mất hứng a." Thỉnh thoảng vài nhà sản xuất đi đến chỗ anh rủ tham gia, "Cậu đã đến rồi, sao không uống một ly đi."

“Ngô,” Phong Lãng rời mắt khỏi quẹt điện thoại, hai mắt nhắm nghiền, đôi mắt sáng màu lười biếng mở ra, “Được rồi, hay là anh đút cho tôi đi?”

Một giọng nói ưu nhã và lười biếng vang lên trầm thấp, am cuối câu nhân, khiến tai người ta tê dại.

Dưới ánh đèn mờ ảo của hộp đêm, chiếu lên khoé mắt và lông mày của anh, làm bật lên những đường nét sâu thẳm, làn da trắng sự cùng đôi mắt hổ phách khiên anh trông giống như một quý tộc suy tàn và ốm yếu của thời Trung cổ.

“Đừng làm trò gay với tôi,” Nhà sản xuất xoa xoa cánh tay nổi da gà và đưa ly rượu cho anh, “Đây.”

Phong Lãng không dùng tay cầm lấy mà cúi đầu cắn lấy ly rượu, rồi tiếp tục nghịch điện thoại.

Anh thay đổi tư thế, duỗi thẳng đôi chân dài, cởi hai cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh và một phần nhỏ của bộ ngực săn chắc. Hắn vỗn dĩ rất cao, bờ vai rộng cùng vòng eo hẹp, khi nửa người nằm trên ghế sofa, áo sơ mi được túm dọc theo vòng eo duyên dáng, tạo thành một đường cong quyến rũ, thu hút trí tưởng tượng của mọi người.

Phong Lãng hơi nghiêng ly rượu trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Nhà sản xuất: "Tsk."

Màu rượu vang nhuộm trên khóe môi anh, kết hợp cùng màu với đôi mắt, dáng vẻ lười biếng gợi cảm, tuỳ tiện uống một ly rượu nhưng lại khiến người ta cảm giác như đang xem một bộ phim xấu hổ nào.

Nhìn trông chẳng giống một diễn viên kỳ cựu chút nào.

Nếu không phải biết được lai lịch thực sự của đối phương, nhà sản xuất có lẽ sẽ quy tắc ngầm với hắn.

“Thật kỳ quái !” nhà sản xuất bước tới nhìn vào màn hình của anh, “Điện thoại di động có gì vui mà cậu nhìn từ nẫy giờ vậy?”

Ông tưởng Phong Lãng đang trò chuyện với một người mẫu trẻ nào đó trên WeChat, nhưng không ngờ rằng thứ hiển thị trên điện thoại của anh lại là weibo - nói chính xác thì đó là một video trên weibo.

Video có độ phân giải không cao, hơi mờ, nhân vật chính là một cậu thanh niên mặc quần yếm, áo phông đang hát.

Nhà sản xuất nhìn nói:

"Lâm Duệ? ngươi coi trọng hắn sao?"

Phong Lãng, người đang nhìn vào điện thoại di động, bất ngờ nhướng mày khi nghe điều này, để lộ một đôi mắt lười biếng và gợi cảm.

Phong Lãng cắn chén, khựng lại, cầm lấy ly rượu, lười biếng hỏi:

"Lâm Duệ là ai?"

“Chính là người này.” Nhà sản xuất chỉ vào điện thoại di động của anh, “Đây không phải là video chiều nay Lâm Duệ chạy ra ngoài biểu diễn sao? Chờ một chút…”

Ông ta nhìn lên nhìn xuống Phong Lãng, nghi ngờ hỏi: “Hai thẻ trên hotsearch nằm cạnh nhau phải không? Người dân cả nước đều biết người hát rong là Lâm Duệ. Cậu đã xem cái video này mãi mà không biết sao? Đừng nói cậu nẫy giờ chỉ xem cái video này? "

Phong Lãng: "Đúng vậy, tôi rất thích video này."

"Lâm duệ thật may mắn", nhà sản xuất cho biết, "Cậu ta trở nên nổi tiếng nhờ video này, hiện đạo diễn của "Light of the Stars" có ý định mời cậu ta làm giám khảo.

Vừa nói, ông vừa lên weibo tìm ảnh Lâm Duệ, đưa cho Phong Lãng xem:

"Nhìn xem, chính là cậu ta."

Phong Lãng thản nhiên nhìn lướt qua bức ảnh, cười nói:

"Không phải hắn ta."

“Hả?” Nhà sản xuất sửng sốt.

“Người bán nghệ trong video.” Phong Lãng giơ ngón trỏ khéo léo của mình ra lắc lư trong không trung, “Không phải cậu ta.”

"Nhưng chính cậu ta thừa nhận..."

Nhà sản xuất nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào weibo của Lâm Duệ.