Chương 5: Lạc Đầu Thị

5

Kiều Nhược lại mơ thấy giấc mơ đó.

Đêm đen, từng cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi má.u tươi nồng đậm.

Cô tết tóc sừng dê, dựa vào vai mẹ ngủ gà ngủ gật.

Cha đang thu dọn hành lý, cả nhà thật cẩn thận trốn trong phòng, bọn họ định nhân lúc trời tối giế.t ra một con đường để chạy khỏi đây.

Ngày hôm trước, cả nhà bác cả đều đã bị giếc sạch. Hôm đó cô vốn đã hẹn trước với người chị họ bảy tuổi của mình cùng nhau chơi ném bao cát, nhưng mẹ không cho cô đi chơi.

Mẹ nói: “Cả nhà bác cả của con đều đã bị hại rồi, Thiện Thiện cũng đã chếc, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này”.

Thiện Thiện là tên của chị họ cô, bọn họ đều được sinh ra ở thôn Hạnh Hoa này, tổ tiên cô đời đời kiếp kiếp đều sống ở đây.

Người bên ngoài thường gọi họ là —-- Lạc Đầu Thị.

Từ nhỏ Kiều Nhược đã biết người trong tộc bọn họ đều không giống người thường, vì tất cả người của thôn Hạnh Hoa đều là người đầu bay. Trên cổ bọn họ lọ lờ mờ có một sợi chỉ đỏ, trẻ con đến năm 10 tuổi thì đều có thể luyện tập thuật bay đầu.

Có một đêm, cô từng tận mắt nhìn thấy đầu của cha cô bay đi mất sau khi ông ấy ngủ say, nhưng cơ thể của ông thì vẫn nằm trên giường. Sáng sớm ngày hôm sau đầu của cha lại quay trở về, một lần nữa mọc lại trên cổ, mà tinh thần của cha lại cực kỳ sảng khoái.

Lạc Đầu Thị, đầu bay ngàn dặm, có thể sống ba ngày.

Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, một lời đồn đáng sợ được truyền khắp thôn: ăn thịt đồng loại có thể gia tăng công lực, bất tử bất diệt.

Những tộc nhân có năng lực mạnh mẽ nhưng tâm thuật bất chính là những kẻ ra tay đầu tiên. Ban đầu, họ còn đeo lên gông xiềng đạo đức nên chỉ dám lét lút giếc người. Sau này lại có càng ngày càng có nhiều người hoặc là vì tự vệ hoặc vì trường sinh mà sôi nổi gia nhập đội ngũ ché.m giếc, đến cuối cùng, việc giếc chóc thậm chí còn được chuyển ra ngoài sáng.

Đến khi giế.t đỏ cả mắt, thì đầu tiên là con trai của tộc trưởng bị mất tích, khi được người tìm thấy thì cậu ta đã trở thành một bộ xác khô bị người hút cạn má.u.

Tiếp theo là cả nhà hàng xóm bị hu.yết tẩy, bộ dạng khi chếc của họ đều cực kỳ thê thảm.

Ở trong thôn, cha và bác của Kiều Nhược cũng được coi là một trong những người đầu bay có năng lực khá mạnh, hai anh em hợp tác tạm thời khiến cho không ai dám trêu chọc nhà bọn họ.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cả nhà bác cả thế mà lại đột ngột bị người ta yên lặng giế.t chế.t. Khi đó Thiện Thiện chỉ mới bảy tuổi, không hề có chút công lực nào. Đầu cô bé bị bọn chúng treo lên cây hoa hạnh (aka Hoa mai) ở đầu thôn, ánh mắt trợn trừng mang theo sự mê man cùng sợ hãi.

Mắt cha đỏ ngầu, ông ấy biết là ai làm, bọn Tang Khâu, kẻ đầu tiên khởi xướng chuyện ăn th.ịt ng.ười cũng là bọn chúng.

Đám người đó vốn là điêu dân ác bá trong thôn, làm đủ chuyện xấu, đến người nhà cũng ăn không tha.

Hơn nữa, theo số người chế.t dưới tay bọn chúng ngày càng nhiều thì công lực của bọn chúng thế mà lại thật sư tăng lên không ít.

Điều này càng thêm khiến người ta tin tưởng vũng chắc rằng ăn th.ịt đồng loại thật sự có thể trường sinh bất lão, bất tử bất diệt.

Năm đó Kiều Nhược mới 6 tuổi, cha và mẹ mang theo cô gi.ết ra một con đường máu mới có thể chạy khỏi thôn Hạnh Hoa, trốn vào hang động Kỳ Sơn.

Hang động âm u lạnh lẽo, cả ngày không thấy ánh mặt trời, nhưng bọn họ đã không còn nơi nào khác có thể đi.

Trăm ngàn năm qua, tộc người Lạc Đầu Thị bọn họ luôn bị coi là điềm xấu, bị người bên ngoài chán ghét, những tộc nhân lưu lạc bên ngoài hoặc là bị thuật sĩ gi.ết ch.ết, hoặc là bị người khác lợi dụng, tóm lại là không có mấy người có kết quả tốt.

Thiên hạ to lớn như vậy, nhưng ngoại trừ thôn Hạnh Hoa thì đã không còn nơi nào để bọn họ dung thân.

Không lâu sau đó, Kiều Nhược bị bệnh, sau khi mẹ cô xuống núi mua thuốc thì không lại trở về nữa.

Từ đó về sau, cha cô liền thay đổi, ông ấy bảo Kiều Nhược ngoan ngoãn ở lại trong hang, còn bản thân thì mỗi ngày đều ra ngoài, lần nào ông trở về cũng sẽ mang cho cô những bát tào phớ còn nóng hôi hổi.

Kiều Nhược dần dần lớn lên, đến năm 10 tuổi, cha dạy cô luyện tập thuật đ.ầu bay.

Đ.ầu của cô và cha cùng nhau bay lên không trung, đón nắng đón gió, nhìn xem vạn dặm non sông, tiêu dao tự tại.

Bọn họ bay đến phía trên thôn Hạnh Hoa, nhìn thấy rác rưởi khắp nơi, hoang phế thê lương.

Sau đó, cô và cha cùng chuyển về thôn Hạnh Hoa.

Thật ra trong thôn vẫn còn người, những kẻ còn sót lại đều là người đầu bay có thực lực mạnh mẽ, bọn chúng đều rất xảo quyệt, vừa trốn tránh khắp nơi muốn bảo vệ mình, lại vẫn luôn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm lẫn nhau để thừa cơ giế.t người.

Cha cô cũng như vậy, Kiều Nhược tận mắt nhìn thấy cha bắt được một người trong thôn, nhìn kỹ thì đúng là đám người Tang Khâu kia, mặt mũi cha dữ tợn, trong chớp mắt ch.ém người kia thành hai khúc.

Tối đó, nhà bếp nghi ngút khói, cha múc lên cho cô một bát tào phớ.

Kiều Nhược ăn xong, nói với cha: “Nay tào phớ già quá, không non mịn như mọi lần.”

Cha xoa đầu cô rồi cười.

Đến khi cô 15 tuổi, công lực đã tăng lên rất nhiều, giờ đây cô đã có thể tự mình chiến đấu với đồng loại.

Khi đó đồng loại ở trong thôn chỉ còn lại cực kỳ ít ỏi.

Lại hai năm nữa trôi qua, trong thôn chỉ còn lại cô và cha. Cũng có tộc nhân chạy trốn ra bên ngoài, nhưng nghe nói họ đều hoặc là bị thuật sĩ tiêu diệt, hoặc là thấp thỏm sống qua ngày, mai danh ẩn tích, những kẻ này phần lớn đều là những người đầu bay bình thường, không làm nên cơm cháo gì.

Đêm đó Kiều Nhược lại nằm mơ, cô mơ thấy mẹ nắm chặt hai vai mình lắc mạnh: “Kiều Nhược, đừng ngủ nữa, mau dậy gi.ết cha con đi, sau khi ông ấy chế.t thì con có thể trường sinh bất lão, bất tử bất diệt.”

Kiều Nhược giật mình tỉnh dậy, nhìn căn phòng tối om, chỉ có vài tia ánh trăng le lói, cô nghe thấy tiếng động từ trong nhà bếp truyền ra liền rón ra rón rén đi đến, nhìn qua khe cửa thấy cha đang mài dao.