Chương 6: Lạc Đầu Thị

Rồi một đêm nọ, nhân lúc cha đang ngủ say, cô đã gi.ết ông bằng con dao đó.

M.áu bắn đầy mặt, cô thấy cha trợn trừng mắt không dám tin nhìn cô chằm chằm.

“Nhược Nhược, con…”

Sau đó ông lại cười, dùng chút sức lực cuối cùng của mình dặn cô: “...Cố gắng sống tốt.”

Cô ngồi trên nóc nhà, ngẩn người nhìn ánh trăng, rơi xuống một giọt nước mắt.

Thôn Hạnh Hoa trở thành một mớ hỗn độn, nơi đây chỉ còn lại mình cô, thật cô đơn.

Sau đó cô rời khỏi thôn đi lang bạt khắp nơi, mặc áo choàng đỏ, đeo khăn lụa quanh cổ, khát thì uống nước suối, đói thì hái lê ăn.

Lê rất chát, thỉnh thoảng cô cũng sẽ gi.ết một vài người đổi món ăn mặn.

Cô còn gặp được một người đồng loại, là một nữ đầu bay trói gà không chặt, sớm đã kết hôn, sinh con sống mai danh ẩn tích nhiều năm.

Sau khi nghe người phụ nữ đó đau khổ cầu xin, cuối cùng cô động lòng trắc ẩn, tha cho cô ta một mạng.

Nhưng đúng lúc cô quay người sang chỗ khác, cô ta lại giơ con d.ao nhỏ lên định gi.ết cô.

Kiều Nhược nhanh như chớp v.ặn đứt c.ổ cô ta, sau đó đứa con trai 7 tuổi của cô ta lại nhặt dao lên, nhân lúc cô không chú ý đâm vào bụng cô.

Từ đó về sau cô thề rằng sẽ không bao giờ mềm lòng nương tay nữa.

Một đường đi về hướng đông, đi tới đâu ăn đến đó, rất sung sướиɠ, khẩu vị của cô cũng ngày càng kén chọn, không muốn quá già, quá xấu cũng không cần, không thích béo, cũng không thích quá gầy, dáng vẻ phải sạch sẽ, tốt nhất là châu tròn ngọc sáng, da dẻ trắng nõn.

Đương nhiên, trẻ con non mịn vẫn là tốt nhất.

Nhưng không phải lúc nào cô cũng gặp may mắn, có lúc ở vùng ngoại ô hoang dã, đang đói mà gặp được một người đã coi như không tệ rồi, cho dù người kia có là kẻ mặt mày xấu xí cao lớn thô kệch thì cũng phải ăn tạm.

Chẳng hạn như bây giờ, Kiều Nhược thở dài nhìn đám sơn tặc đang chặn đường mình, ai nấy đều mặt mày dữ tợn, không có nổi một kẻ dễ nhìn, đặc biệt là tên cầm đầu, mặt thì rỗ, miệng thì toàn cao răng.

Thật xui xẻo, nhìn cũng quá xấu rồi.

Kiều Nhược cảm thấy lần này mình bị thiệt lớn rồi.

“Tiểu nương tử đừng sợ, nếu nàng đi theo ta, ta không những sẽ không gi.ết nàng mà còn có thể cho nàng làm áp trại phu nhân…”

Sơn tặc cầm đao cười khả ố, khiến cho mặt mày tăng thêm mấy phần xấu xí.

Kiều Nhược lười nói nhảm, cô giơ tay lên định để dải lụa dài trong ống tay áo bay ra v.ặn c.ổ hắn thì đột nhiên có tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến.

Còn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì một cánh tay mạnh mẽ từ sau lưng đã nhấc bổng cả người cô đặt lên lưng ngựa.

Kiều Nhược ngẩng đầu, nhìn thấy một tướng quân trẻ tuổi mặc áo giáp, tướng quân mày kiếm mũi cao, mắt sáng môi mỏng, cơ hàm hoàn mĩ, ngoại hình anh tuấn.

Hắn ôm cô vào lòng, rút trường kiếm chỉ vào sơn tặc: “Giữa ban ngày ban mặt lại dám khi dễ con gái nhà lành, các ngươi chán sống rồi sao.”

Thuộc hạ dưới trướng của Tướng Quân đều là những cao thủ trên chiến trường, bọn họ nhanh chóng đánh cho đám sơn tặc kia tơi bời tan tác, tè cả ra quần.

Kiều Nhược rúc vào l*иg ngực của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ đầy sức sống của hắn, khi cô ngửi được hương hoa dạ lan thoang thoảng, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt liền tình cờ bắt gặp chiếc cằm kiên nghị của hắn.

Phong độ bất phàm, thì ra chính là như vậy.

Cô nhìn đến mê mẩn, đến khi tướng quân cúi đầu nhìn mình cũng không phát hiện, đôi mắt đen nhánh của y hiện lên một tia trêu ghẹo: “Cô nương bị doạ sao?”

“Đúng vậy.”

Kiều Nhược trả lời thẳng thắn, mặt không đỏ tim không đập: “Nếu không có tướng quân kịp thời xuất hiện, có lẽ giờ đây tôi đã là một bộ thi thể.”

“Ồ? Thế mà vừa nãy tôi lại thấy cô khá là bình tĩnh.”

“Đó là do tôi bị doạ đứng hình.”

Kiều Nhược cười khanh khách không ngừng, cô đặt cằm vào trong ngực hắn, thuận thế ôm lấy eo hắn: “Tướng quân đã cứu tôi, tôi nên báo đáp ngài thế nào đây?”

Tướng quân trẻ tuổi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt y sâu thẳm, nhưng không mở miệng nói chuyện.

Ngược lại, thuộc hạ cưỡi ngựa theo sau y thì lại sảng khoái cười to với Kiều Nhược: “Cô nương, tướng quân của chúng ta chỉ biết hành quân đánh giặc, bên cạnh thiếu một nữ nhân hầu hạ, nếu cô nương có lòng, không bằng lấy thân báo đáp đi?”

Vừa dứt lời, những thuộc hạ đi theo phía sau cũng cười rộ lên, Kiều Nhược ngẩng đầu, nhìn thấy tướng quân trẻ tuổi vẫn như cũ không nói gì, nhưng lỗ tai của y đã đỏ bừng, hắn nhìn cô chăm chú, mỉm cười không nói.

Lòng cô gợn sóng, nhìn theo hắn, híp đôi mắt vừa to vừa dài.

“Được thôi, tôi đồng ý.”

Viên Tấn Hành là tướng quân của nước Triệu.

Lúc bấy giờ biên ải có chiến dịch, không thể ở lâu, nước địch khí thế rào rạt, thiên quân vạn mã.

Kiều Nhược theo Viên Tấn Hành vào quân doanh, hầu hạ ở bên cạnh hắn.

Viên Tấn Hành rất bận, chiến trường ch.ém gi.ết, má.u nhuộm trường kiếm.

Quân Triệu ở thế yếu, hắn muốn đánh lén, nhưng nước địch bố trí phòng thủ nghiêm ngặt, không thể công phá.

Trận chiến này cực kỳ gian nan, lương thảo thiếu thốn, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là sẽ thua.

Đèn dầu thắp sáng cả đêm, Viên Tấn Hành cau mày xem bản đồ địa hình, Kiều Nhược nằm trên giường, bắt chéo hai chân, vui vẻ gặm quả lê.

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của y, cô cười híp mắt, môi hồng răng trắng động lòng người: “Thua thì thua thôi, có gì quan trọng đâu, giang sơn ngàn dặm đều là xá.c chế.t đói, thắng thì có thể thế nào?”

“Kiều Nhược, mất nước cùng thiên hạ diệt vong không thể đánh đồng.”

Viên Tấn Hành xoa chân mày, có chút mệt mỏi: “Bảo quốc giả, kỳ quân kỳ thần ăn thịt giả mưu chi, bảo thiên hạ giả, thất phu chi tiện dữ chi hữu trách*. Ta bảo vệ đất nước của ta bởi vì ta biết, mất nước chính là khởi đầu của mất thiên hạ.”

(* câu này trích từ Nhật tri lục của Cố Diêm Vũ vốn là chỉ nước nhà hưng thịnh hay suy vong, dân thường cũng có trách nhiệm)

Kiều Nhược không hiểu những chuyện này, cũng không muốn hiểu, nhưng cô nhìn thấy Viên Tấn Hành mệt mỏi nên đã lập tức ném quả lê trong tay, đi ra đằng sau, cười duyên ôm lấy cổ hắn.

“Viên Lang, phải làm thế nào thì chàng mới có thể nhanh chóng đánh thắng trận này?”

“Nhanh chóng? Trừ phi thủ lĩnh quân địch đột nhiên ch.ết bất đắc kỳ tử.”

Viên Tấn Hành cười một tiếng nói đùa, một tay y giữ chặt cánh tay cô, tay kia ôm cô vào lòng: “Hoặc là, quân ta có người có thể trộm được sơ đồ bố trí quân cơ của nước địch, nhưng mà làm gì có chuyện đơn giản như thế.”

Hắn hôn lên trán cô một cái, rồi lại hôn lên mặt cô, cuối cùng tựa đầu vào ngực cô: “Nhược Nhược, ta mệt mỏi quá, đợi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ đưa nàng về nhà”

Kiều Nhược ôm hắn, ánh mắt sâu thẳm, như có điều suy nghĩ.

Sau lại trong một chiến dịch, Viên Tấn Hành bị thương.

Vết thương do kiếm gây ra, tuy miệng vết thương không lớn cũng không nhỏ nhưng chảy rất nhiều m.áu, quân y ra ra vào vào, làm sao cũng không cầm được m.áu.

Kiều Nhược sợ hãi, ghé vào mép giường hắn rơi lệ.