Chương 8: Trẻ nhỏ

Lúc Cù Tầm Dương tỉnh lại vào ngày hôm sau, toàn thân vô cùng đau nhức, đặc biệt là nơi khó nói phía dưới kia, toan trướng, đau đớn, huyệt trừ cảm giác có dị vật chưa biến mất ra, còn có cảm giác bị trướng đầy.

Tối hôm qua hai tên khốn kia bắn bên trong rất nhiều lần, còn cắm liên tục không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, cho nên hai người kia khẳng định không giúp cậu rửa sạch.

Cậu cũng không biết tôi hôm qua bản thân bị chơi bao lâu, lúc sau cậu đã trực tiếp ngất đi rồi, chẳng qua không phải vì đau đớn, cũng không phải vì bị đâm quá ác, mà nguyên nhân là vì tinh thần lực của cậu bị hai tên cấp S kia hấp thu quá độ.

Cậu nhe răng trợn mắt ngồi dậy, tách hai chân ra muốn nhìn tình trạng bên dưới một chút, nhưng góc này nhìn không thấy, bây giờ cũng không có gương cho cậu soi.

Cậu chỉ có thể duỗi tay sờ thử, sờ được cả một vòng nếp uốn bên ngoài đã sưng phồng, lòng bàn tay còn sờ trúng một vài miệng vết thương nhỏ, đau đến hít khí lạnh.

Dươиɠ ѵậŧ của hai tên kia vốn dĩ đã thô to khác với người thường, tối hôm qua cả hai cây đâm vào chơi cậu hung ác như vậy, lỗ nhỏ non nớt chỉ mới trải qua hai lần làʍ t̠ìиɦ kia của cậu không rách mới là lạ.

Cậu có chút không cam lòng, vì sao cậu có thể giúp hai tên khốn kia khôi phục vết thương, nhưng cậu lại không có cách nào khôi phục vết thương của chính mình.

Lúc này, mành lều trại bị kéo ra, Liên Hạc đi đến.

Cù Tầm Dương nhanh chóng khép chân, tuy rằng nội tâm đã mắng hai người kia mười ngàn lần, nhưng cậu cũng chỉ dám biểu hiện ra một chút cảm xúc bất mãn, kêu cậu mắng ra miệng thì cậu thật sự không dám.

Liên Hạc cầm ba lô đang đặt ở góc đưa cho cậu, "Dậy rồi thì đứng lên đi, ra ngoài ăn sáng."

Cậu cầm lấy ba lô không trả lời, cậu bây giờ thật sự không có tâm trạng nói chuyện với Liên Hạc.

Ngay lúc cậu đang tìm quần áo, Liên Hạc đưa cho cậu một tuýp thuốc mỡ, "Thuốc trị thương, hiệu quả rất tốt."

Tay đang lấy quần áo của cậu dừng một chút, cậu đương nhiên biết Liên hạc đưa thuốc mỡ cho cậu là để bôi chỗ nào, đầu óc vừa nhảy, cậu túm lấy tuýp thuốc mỡ kia trực tiếp ném lên mặt đất.

Liên Hạc ý vị không rõ mà cười, sau đó đi đến khom lưng nhặt thuốc mỡ lên, tiện tay ném về phía cậu, thuốc mỡ chuẩn xác rơi trên người cậu, "Buổi chiều có thể cậu sẽ phải theo chúng tôi ra ngoài, cậu suy nghĩ kĩ một chút rồi quyết định tiếp tục ném hay là bôi thuốc." Nói xong hắn xoay người rời khỏi lều trại.

Cù Tầm Dương tức giận siết chặt quần áo trong tay, Liên Hạc tuy rằng đưa thuốc trị thương cho cậu, nhưng hắn một chút cảm giác áy náy cũng không biểu hiện ra, tối hôm qua bọn họ làm ra chuyện quá đáng như vậy với cậu, vậy mà đến một câu xin lỗi cũng không có.

Cũng phải, cậu đã nhận thức được, ở trước mặt bọn họ, cậu đã không có nhân quyền nữa rồi.

Cậu không biết buổi chiều đi theo bọn họ ra ngoài sẽ gặp phải cái gì, cho nên cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, nghiêm túc bôi thuốc mỡ lên hậu huyệt mình.

Chỉ là tư thế đi đường vẫn có chút kỳ cục.

Lúc cậu đi ra ngoài, phát hiện phần lớn mọi người đều đang ở bên ngoài lều trại, hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là cầm cơm hộp ăn sáng.

Chẳng qua lúc cậu đi ra tầm mắt của vài người liền chuyển lên người cậu, mang theo sự tò mò cùng đánh giá.

Cho dù bọn họ không dùng loại ánh mắt khác thường như cậu lo lắng để nhìn cậu, nhưng lưng cậu vẫn giống như bị kim chích, theo bản năng cúi đầu.

Ngày hôm qua cậu kêu thảm thiết, khóc lóc, xin tha, nhất định đều truyền vào tai những người này.

Những hồi ức đáng xấu hổ đó như đá nặng ngàn cân đè lên người cậu, khiến cậu hổ thẹn không chịu nổi, đến sức lực để ngẩng đầu cũng không có.

"Tầm Dương, cậu vẫn ổn chứ?"

Phàn Nhạc Nhạc không biết từ khi nào đi đến trước mặt cậu, lo lắng cau mày nhìn cậu.

Cậu nghĩ đến Phàn Nhạc Nhạc khẳng định là vì nghe thấy những tiếng khóc kêu tối hôm qua nên mới hỏi như vậy, mặt trong nháy mắt đỏ bừng, tôn nghiêm của một người đàn ông như cậu trong một khắc biến thành bột phấn.

Cậu kinh hoảng thất thố lắc đầu xua tay, miệng không ngừng nói không sao không sao, chân hoảng loạn lùi về phía sau vài bước, kết quả không biết đυ.ng trúng ai, đứng không vững trực tiếp ngã vào lòng ngực đối phương.

Người nọ vòng tay qua eo đỡ lấy thân thể cậu, cậu vừa ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt đang cười tủm tỉm của Hứa Uyên.

"Làm sao vậy, dẫn đường nhỏ, sáng sớm đã nhào vào lòng rồi? Tối hôm qua bọn họ không đút cậu no sao?"

Hứa Uyên nói khiến mặt cậu trong nháy mắt lại tái nhợt, cậu tránh khỏi cái ôm của Hứa Uyên, cúi đầu vội vàng đi đến một chỗ không có người ngồi xuống.

Một lát sau, có người đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó đưa cho cậu một hộp cơm.

"Ăn đi, bây giờ chúng ta ở bên ngoài nhất định phải ăn no, nếu không thì lúc có tình huống đột xuất, đói bụng có thể sẽ ảnh hưởng đến mọi người."

Giọng nói của Chu Giai giống với diện mạo của cô ấy, đem đến cho người ta một loại cảm giác ngọt ngào.

Đáng tiếc cậu đến dũng khí để nhìn Chu Giai một cái cũng không có, cúi đầu nhận lấy hộp cơm nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Chu Giai đợi cậu mở hộp cơm ra bắt đầu ăn, mới chậm rãi nói: "Chị Phàn rất lo cho cậu, nhưng phản ứng của cậu khi nãy quá kích động, chị ấy sợ lại kí©h thí©ɧ cậu, nên mới kêu tôi đi tìm cậu."

Cậu cúi đầu đảo cơm qua lại, qua một hồi lâu mới phiền muộn nói: "Không phải vì chị Phàn, có phải tôi dọa chị ấy rồi không? Tôi.... Tôi chỉ là cảm thấy rất mất mặt."

Chu Giai dùng giọng điệu hơi mang theo chút nghịch ngợm nói: "Cậu vừa mới trở thành dẫn đường, có thể vẫn chưa quen, nhưng thật ra lính gác và dẫn đường làʍ t̠ìиɦ là rất bình thường, không cần phải cảm thấy mất mặt, chúng tôi sẽ không chê cười cậu đâu."

Cậu gần như buộc miệng thốt ra: "Vậy cô cũng sẽ cùng với bốn đồng đội của cô làʍ t̠ìиɦ sao?"

Chu Giai hơi sửng sốt.

"Thật xin lỗi, tôi mạo phạm đến cô rồi."

Chu Giai cười một chút: "Đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi như vậy, cho nên tôi có chút không phản ứng kịp."

Cù Tầm Dương cúi đầu hơi hơi co người, cậu mới nãy chắc là ấm đầu rồi mới đi hỏi vấn đề mạo phạm như vậy, "Thật xin lỗi, hy vọng cô đừng để ý, tôi chỉ là......"

"Tuy rằng làʍ t̠ìиɦ khai thông là có hiệu quả tốt nhất, nhưng tôi chỉ làʍ t̠ìиɦ cùng một đội viên." Chu Giai chỉ chỉ một người đàn ông có vóc dáng cao đứng cách đó không xa, "Đó, là người đó, anh ấy là bạn đời của tôi, ba người còn lại, tôi cùng lắm là nắm tay hoặc ôm, bởi vì tôi là nữ, cho nên vẫn tương đối để ý những chuyện ở phương diện kia."

Cho nên cậu nghĩ cũng không sai, không phải tất cả dẫn đường và lính gác đều sẽ không tiết tháo mà lựa chọn làʍ t̠ìиɦ.

"Nhưng mà....." Chu Giai muốn nói lại thôi.

Cậu lập tức hỏi: "Cái gì?"

Chu Giai: "Nhưng trừ những dẫn đường đã có bạn đời lại tương đối để ý vấn đề đó giống tôi, đại bộ phận dẫn đường dưới tình huống không có bạn đời, đa số vẫn sẽ lựa chọn làʍ t̠ìиɦ, đặc biệt là dẫn đường nam, bởi vì bọn họ không cần phải để ý đến vấn đề trinh tiết, cho nên làʍ t̠ìиɦ đối với dẫn đường và lính gác mà nói thật sự chỉ xem như chuyện bình thường."

Mặt Cù Tầm Dương lại bắt đầu nóng lên, "Tôi, cũng không có để ý trinh tiết gì đó, tôi chỉ là có chút kháng cự chuyện này....."

Chu Giai cười nói: "Tôi nghĩ, cậu kháng cự chuyện này như vậy, có thể nào là vì cậu là trai thẳng?"

"Là ý gì?"

"Nghĩa là cậu thích con gái, không thích nam, cho nên cậu không cách nào tiếp thu việc làʍ t̠ìиɦ cùng nam nhân."

Cậu ngây người, cậu đúng là chưa từng tự hỏi qua vấn đề này, dù sao thì cậu cũng đã lớn như vậy, chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích ai.

Nhưng cậu lại cảm thấy không hoàn toàn vì vấn đề này, vốn dĩ cậu kháng cự như vậy, càng nhiều hơn vẫn là bởi vì ở trong việc này cậu giống như một món đồ chơi mặc người xâu xé, một công cụ để khai thông tinh thần lực cho bọn họ, mà không phải một người sống sờ sờ có tư tưởng, bọn họ xem nhẹ cảm nhận của cậu, không hề tôn trọng cậu, khiến cậu không có tôn nghiêm, khiến cậu hổ thẹn, làm cậu trở nên khó coi, mà cậu còn không có cách nào chống cự, những thứ này mới là điểm làm cậu khó chịu nhất.

Chu Giai vỗ vỗ vai cậu, "Nhưng cũng không có cách nào, cậu xem những thứ này như một phần công việc là được, thông thường thì tiền lương của "Nộ Hải" là phong phú nhất đấy."

"Phải không." Đáng tiếc hiện tại tiền tài cũng không thể khiến cậu vui lên được.

Lúc này Phàn Nhạc Nhạc dắt Đới Thước đi tới, Cù Tầm Dương có chút xấu hổ, "Xin lỗi nhé chị Phàn, khiến chị lo lắng rồi."

Phàn Nhạc Nhạc lộ ra nụ cười dịu dàng: "Cậu không sao là được, đúng rồi Tầm Dương, cậu có thể trông chừng Tiểu Thước giúp tôi một chút không? Bọn tôi cùng đội Chu Giai bây giờ đều phải làm nhiệm vụ, tôi sợ tên nhóc này chạy loạn."

Cù Tầm Dương gật đầu nói được.

Phàn Nhạc Nhạc cùng Chu Giai đi mất, Đới Thước cũng thật sự ngoan ngoãn ngồi bên cạch cậu nghịch cỏ, chỉ là lâu lâu lại ngẩng đầu lên nhìn cậu vài lần.

Cù Tầm Dương bị đứa nhóc này nhìn đến hơi mất tự nhiên, "Em vẫn luôn nhìn anh làm gì?"

Đới Thước rõ ràng có chút hoảng loạn, nắm tay đặt trên miệng ho khan vài tiếng, giả bộ giọng điệu của người lớn: "Làm, làm sao? Không được nhìn sao?"

Cù Tầm Dương không hiểu nổi thái độ của đứa nhỏ này, "Anh chỉ hơi tò mò em vẫn luôn nhìn trộm anh làm gì."

Hai tai Đới Thước chậm rãi đỏ lên, "Em chỉ là, chỉ muốn nhìn một chút xem dẫn đường cấp A có gì khác biệt mà thôi."

"Em chưa thấy dẫn đường cấp A khai thông là như thế nào, chỉ là hôm qua em nghe thấy anh vừa khóc vừa kêu, còn phát ra âm thanh rất kỳ quái, cho nên mới tò mò nhìn anh."

Chuyện này đến lượt cậu xấu hổ mặt đỏ bừng, điên cuồng ho khan, "Khụ khụ khụ khụ......"

"Em, em còn nhỏ, đừng tò mò những thứ này, chờ đến khi trưởng thành, em sẽ tự biết thôi."

Đới Thước không phục, "Dù sao thì em cũng sẽ chứng minh tuổi tác không thể dùng để đánh giá năng lực của một lính gác."

Khí phách hăng hái trên người Đới Thước vậy mà khiến Cù Tầm Dương có chút hâm mộ, cậu nghĩ tương lai Đới Thước nhất định cũng sẽ trở thành một lính gác ưu tú.

Bởi vì đứa nhỏ này, tâm tình phiền muộn ban đầu của cậu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Được rồi, anh tin sau này em nhất định sẽ rất lợi hại."

Đới Thước đắc ý cười cười, "Anh nói sai rồi, bây giờ em cũng rất lợi hại."

"Được được."

Đới Thước đột nhiên giương mắt nhìn chằm chằm cậu, sau đó nghiêng đầu nhìn bọn người Liên Hạc đang nói gì đó ở nơi xa, lại quay đầu nhìn cậu nói: "Anh có phải không thích mấy người lính gác đó của anh không?"

Cậu giật mình, nói không phải.

Đới Thước nói thẳng: "Anh lừa người, em nhìn ra được, bọn họ đối xử với anh không tốt."

Cậu không thích mấy người Liên Hạc bị đứa nhỏ này nhìn ra được cũng không kỳ quái, nhưng Đới Thước có thể nhìn ra việc bọn Liên Hạc đối xử không tốt với cậu thật sự khiến cậu kinh ngạc.

Chẳng qua cũng có thể do hôm qua cậu kêu quá thảm, khiến Đới Thước cho rằng cậu bị ngược đãi.

Mặc dù việc đó thật sự cũng được xem như ngược đãi!

Cậu vỗ nhẹ đầu Đới Thước, "Trẻ nhỏ đừng quan tâm nhiều như vậy."

Đới Thước rụt lại đầu một chút bất mãn nói: “Anh cũng không lớn hơn em bao nhiêu.”

Cậu cười, “Anh lớn hơn em 7 tuổi, đã là lớn hơn rất nhiều rồi.”

Đới Thước không phục cắt lời, “Nhưng anh chỉ mới thức tỉnh, em vừa sinh ra đã thức tỉnh rồi.”

Cậu có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Em lợi hại, được chưa.”

Đới Thước đắc ý hừ một tiếng: ""Nếu không thì anh làm dẫn đường của em đi."

"Hả?!"

Đứa trẻ này đang nói gì vậy.

Đới Thước vội vàng nói: "Anh cũng nói em rất lợi hại mà, tuy rằng em không phải cấp S, nhưng khi em lớn cũng không nhất định sẽ thua kém bọn họ, dù sao thì bọn họ đối xử với anh không tốt, anh còn không bằng làm dẫn đường của em, em sẽ đối xử tốt với anh."

Cù Tầm Dương dở khóc dở cười, "Nhóc con, sao em lại muốn để anh làm dẫn đường?"

Đới Thước: "Bởi vì anh là cấp A, em cho rằng chỉ có dẫn đường cấp A mới xứng được với em."

Cậu làm bộ thất vọng gật gật đầu: "Ừm, thì ra là vậy."

Đới Thước vội vàng giải thích: "Cũng không hoàn toàn là vậy đâu, chỉ là em cảm thấy, cảm thấy anh còn khá tốt."

Cậu bật cười: "Anh có chỗ nào tốt? Em còn chưa từng tiếp xúc với anh."

Đới Thước đột nhiên đỏ mặt, "Anh, anh hỏi nhiều vậy làm gì, thì là, thì là em cảm thấy anh cũng không tệ lắm, ai ya, không phải anh cũng không muốn làm dẫn đường của bọn họ sao, làm dẫn đường của em không được sao?"

"Ặc..."

"Đương nhiên là không được rồi ~" Cù Tầm dương còn chưa trả lời đã bị người khác cắt ngang, Hứa Uyên vòng tay qua vai cậu từ phía sau cười hì hì: "Nhóc con dươиɠ ѵậŧ còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, vậy mà còn dám đoạt dẫn đường của "Nộ Hải" bọn tôi?"