Chương 11: Đới Thước!! Mau quay lại!!

Ba người Liên Hạc, Hứa Uyên và Sở Tri Nam trực tiếp xông vào đám quái vật, trong nháy mắt ánh sáng đã nổi lên bốn phía, tiếng oanh tạc vang lên không ngừng, dù cách một lớp bảo vệ nhưng cậu vẫn cảm nhận được sóng năng lượng mãnh liệt, đó là một cảm giác áp bách không thể nào hình dung được.

“Vòng bảo vệ của thể tinh thần cấp S là mạnh nhất, xin cậu để nhóm dẫn đường chúng tôi vào đợi ở bên trong.”

Cù Tầm Dương gật đầu không hề suy nghĩ.

Báo đen nhìn Cù Tầm Dương, nó lười biếng ngáp một cái, vòng bảo vệ lại lớn hơn, hai đội dẫn đường còn lại cũng bước vào trong vòng bảo vệ.

Tám người lính gác cũng lập tức xông vào trong chiến trường.

Ngọn lửa xanh lam của Liên Hạc như biến thành một con rồng lớn, càn quét sạch sẽ bốn phía xung quanh rồi bay vυ"t lên nền trời quang, thiêu đốt toàn bộ đám quái vật biến dị trên bầu trời.

Trong tay Sở Tri Nam biến ra một cây kiếm ánh sáng tỏa ra ánh vàng rực, kim quang xuất hiện giữa trời quang, hàng trăm con quái vật nháy mắt đã bị chém đứt, mà mỗi lần vung kiếm đều vung rất nhanh, chỉ có thể thấy được bóng kiếm.

Còn Hứa Uyên, thậm chí Cù Tầm Dương còn không nhìn rõ được bóng của hắn ta, chỉ nhìn thấy một bóng người mang theo sóng năng lượng xông thẳng vào giữa đám quái vật bằng tốc độ cực nhanh. Đám quái vật kia bị sóng năng lượng mạnh mẽ đè ép, bắt đầu nổ tung từ phần đầu. Hứa Uyên đi đến đâu thì nổ tan tành đến đó, đống thịt buồn nôn bay tứ tung khắp nơi.

Nhìn bốn người chém gϊếŧ trong đống quái vật, cuối cùng Cù Tầm Dương cũng nhận ra được Phàn Nhạc Nhạc nói sức mạnh không thể dùng từ để hình dung được rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.

Năng lượng mà lính gác cấp A tỏa ra kém xa so với nhóm Liên Hạc, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Nếu nói nhóm Liên Hạc có thể gϊếŧ hàng ngàn con quái vật trong vòng một nốt nhạc thì lính gác cấp A chỉ có thể gϊếŧ mấy trăm con trong cùng một khoảng thời gian đó.

Đây cũng có thể là nguyên nhân mà đám Phàn Nhạc Nhạc bị bao vây, vì hiện tại ở đây có đến mấy trăm ngàn, thậm chí là cả triệu con quái vật…

Nhưng trong lúc nhóm Liên Hạ chém gϊếŧ, số lượng quái vật đã giảm đi đáng kể với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Xung quanh Cù Tầm Dương cũng đã an toàn, chỉ còn lại xác của quái vật, những con quái vật kia còn không có cơ hội đến gần bọn họ, chỉ cần đến gần một chút là đã bị nhóm Liên Hạc gϊếŧ sạch sành sanh.

Lúc này đột nhiên Dịch Dữ Kiệt xuất hiện trước mặt cậu. Đôi mắt hắn đỏ ngầu trông cực kỳ đáng sợ, toàn thân đều là tia sét, trên người còn có không ít vết thương lớn nhỏ.

Dịch Dữ Kiệt kéo cậu lại gần, đè gáy cậu lại rồi hôn lên.

Đầu lưỡi thô lỗ cạy mở đôi môi cậu ra rồi tiến vào, cuốn lấy lưỡi cậu dây dưa quấn quýt.

Cậu chỉ có thể mở to hai mắt, không thể phản kháng trước trạng thái bùng nổ tinh thần lực.

Hai dẫn đường ở hai bên đều quay đầu đi, trong đó có một người tiện thể còn che mắt Đới Thước lại.

Sau khi tinh thần lực ổn định, Dịch Dữ Kiệt lại buông cậu ra.

Lúc này Hứa Uyên đi đến, cậu cho rằng Hứa Uyên cũng muốn trị liệu nên cam chịu nhắm mắt lại.

Nhưng không xảy ra màn cưỡng hôn như cậu nghĩ. Cậu từ từ mở một mắt ra, phát hiện Dịch Dữ Kiệt và Hứa Uyên đều đã trở lại chiến trường, báo đen bên cạnh đã không thấy đâu, thay vào đó là một con bạch hổ uy mãnh.

Có một dẫn đường nhìn ra cậu đang khó hiểu, giải thích: “Vòng bảo vệ tinh thần thể cần tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, cho nên bọn họ phải tiến hành thay thế.”

Một dẫn đường khác cũng nói: “Hôm nay lần đầu tiên tôi mới được thị phạm thực lực của lính gác cấp S, lúc tinh thần lực bộc phát như vậy mà vẫn có thể duy trì được vòng bảo vệ tinh thần thể, bọn họ mạnh thật.”

“Chú!”

Lúc này đột nhiên Đới Thước la lên, Cù Tầm Dương chưa kịp dữ mà cậu ta đã lao ra ngoài vòng bảo vệ rồi.

Cù Tầm Dương chỉ nghĩ đến việc tóm Đới Thước lại nên cũng không chú ý mình cũng đã lao ra ngoài vòng.

Nhưng một giây sau đã bị bạch hổ nhanh nhẹn kéo trở về.

Cù Tầm Dương thấy Đới Thước chạy vào đám quái vật, chỉ có thể lo lắng hô to: “Đới Thước!! Mau quay lại!!”