Chương 14: Tôi đau

Chớp mắt, trên bến tàu chỉ còn lại một mình tôi.

Gió trên sông thổi càng lúc càng mạnh!

Trong tiếng sóng "rì rào" không ngừng vỗ vào bến tàu, thậm chí còn bắn tung tóe vào mắt cá chân tôi.

Sự lạnh lẽo và kí©h thí©ɧ khiến tôi run lên!

Tôi làm sao còn dám dừng lại, cúi đầu, rụt vai đi về phía nhà tôi.

Đi ra ngoài hơn mười mét, gió đã dịu đi một chút nhưng tôi vẫn còn thở dốc.

Sao phía sau lại có tiếng bước chân đi theo tôi?

Bước chân kia như có như không...

Lông tơ tinh mịn trên tai tôi dựng đứng, trên người cũng nổi da gà.

Tốc độ đi bộ đột nhiên nhanh hơn không ít.

Tôi bước nhanh, trong khoảng thời gian uống nửa tách trà là đã đến bên ngoài sân nhà mình.

Lúc này tôi cảm thấy vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng bước chân kia cũng không đuổi kịp, có lẽ là do tâm lý của tôi và chỉ là ảo giác mà thôi.

Đang muốn đẩy cửa vào sân nhỏ, bên tai bỗng nhiên có một luồng hơi lạnh thổi vào tai.

Dường như có người đứng sau lưng tôi, thổi một hơi vào tai tôi.

"Lý Âm Dương?" Một giọng nói yếu ớt truyền vào tai tôi.

Đầu tôi ong lên, thiếu chút nữa đã bị dọa tè ra quần!!

Đã đến cửa nhà tôi, phía sau tôi lại không có một chút tiếng động nào, có người đứng ở sau lưng tôi từ lúc nào vậy!?

Tôi kiên định mở to hai mắt, cố nén sợ hãi trong lòng và xúc động muốn quay đầu lại, tay tiếp tục đẩy cửa sân.

Nhưng không ngờ, trên vai lại vang lên một tiếng bộp, rõ ràng là một bàn tay đang khoác lên.

Ma xui quỷ khiến, đầu óc tôi trở nên mơ hồ.

Sau đó cơ thể tôi không khống chế được xoay qua...

Trong lòng tôi vô cùng lo lắng, nhưng làm thế nào cũng không kiểm soát được bản thân dừng lại.

Quay đầu lại, đứng đằng sau tôi là một người đàn ông.

Ông ta gần như áp sát vào mặt tôi, một khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt mở to, mí mắt đều sụp xuống.

Đầu tôi ong lên, sợ hãi lùi lại phía sau.

Kỳ lạ là, tôi lại khôi phục được lực khống chế, rầm một cái đυ.ng vào cánh cửa!

Lập tức ngã lăn xuống đất, đau đến mức tôi phải hít vào một hơi...

"Ông...Ông đang lén lút làm cái gì vậy?" Tôi sợ tới mức lạc giọng, mạnh mẽ rút đao một lưỡi ra, hung dữ khoa tay múa chân về phía ông ta hai cái.

Người đàn ông này mặc một chiếc áo khoác bằng gấm sẫm màu, trên đầu đội mũ vải màu đen, dưới chân đi giày cóc mũi to [1] đen tuyền, quần của ông ta giống như hai tờ giấy, trông như chỉ cần có gió thổi thì sẽ bị gập lại!

[1] là một loại giày, thường dùng để chỉ những đôi giày có mũi rộng, phần trên cao và đế phẳng. Loại giày này ở nông thôn được gọi là “Giày của người chết” vì được đeo cho người chết khi làm tang lễ.

Nhất là khuôn mặt của ông ta, trắng bệch không có chút huyết sắc nào...

Ông ta sững sờ nhìn tôi, rồi bỗng nhiên mỉm cười một cách khô khan.

"Tôi là bạn của cha cậu, ông ấy đột ngột ra đi, tôi đến viếng ông ấy."

"Ông ấy tốt bụng quá mức nên mới nghèo rớt mồng tơi, quan tài cũng không mua nổi, cậu mua cho ông ấy một cái quan tài tốt đi.”

Nói thật, giọng nói của ông ta khô khốc, giống như bị chèn qua khe cửa.

Nhưng lời nói của ông ta, lại làm cho tôi giật mình.

Hơn nữa, ông ta lại từ bên hông lục lọi hai cái, đúng là móc ra một túi tiền căng phồng.

Sau đó ném đến trước mặt tôi.

Túi tiền rơi ra, thứ rơi ra chính là số tiền lớn sáng loáng.

Nhìn sơ qua, túi này ít nhất phải có hơn mười đồng tiền!

Đầu năm nay, một nhà một năm cũng chỉ tiêu có mấy đồng tiền.

Trong tình huống bình thường, cha tôi một tháng cũng kiếm được hơn mười đồng lớn...

Nhưng sao tôi lại không biết, cha tôi lại có người bạn hào phóng như vậy!?

Nhưng trong lòng tôi đau khổ, ông ấy nói cha tôi là người quá tốt ...

Cha tôi là người tốt, còn không phải là bởi vì tôi sao?

Theo bản năng, tôi liền đi nhặt tiền.

Bởi vì tôi muốn mua cho cha tôi một quan tài tốt, không thể để ông treo mình trên vách đá dầm mưa dãi nắng được ...

Nhặt túi tiền lên, trong lòng tôi càng cảm kích người này.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi ngây ngẩn cả người.

Trước mặt tôi trống không, chỗ nào còn có nửa bóng người?

"Chú!?" Tôi theo bản năng hét lên.

Tôi nắm chặt túi tiền, đứng bật dậy, liếc nhìn xung quanh.

Trong sân vắng tanh, trên mặt đường phía trước cũng không có người...

Ông ta tới lặng yên không một tiếng động, đi cũng quá nhanh, nếu không phải trong tay đang cầm một túi tiền nặng trịch, tôi còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy ma...

Thở hắt ra một hơi, tôi vội vàng trở vào nhà.

Tôi cẩn thận giấu kỹ túi tiền trong người, rót một chén nước uống ừng ực ừng ực.

Quay đầu lại nhìn ra ngoài, tôi lại ngẩn ngơ một lúc.

Tôi cần tiền, một cái túi này, sợ là không đủ ...

Bởi vì trước đây cha tôi cũng vớt xác mấy lần, hóa sát biến thành hung thi, bị treo ở trên vách núi.

Muốn mang hung thi lên trên vách núi, phải đi mời thầy!

Mà thầy không phải là Quỷ bà, mà là thầy phong thủy thật sự.

Những người như thế này thì có địa vị rất cao, muốn bọn họ ra tay thì phải dùng vàng!

Ngoại trừ nhờ thầy, thì không ai có thể làm cho hung thi an ổn lại...

Tôi xuất thần một lúc lâu, gió bên ngoài càng lớn, thổi làm cánh cửa đập vào tường!

Âm thanh này thực sự làm người ta tâm phiền ý loạn nên tôi đi đóng cửa lại.

Đêm còn chưa đủ sâu, đoán chừng mới qua giờ Tý không lâu.

Chú Hai và Hà Quỷ bà không trở về sớm như vậy...

Đầu óc tôi ngơ ngơ ngác ngác, cả người lại đau nhức.

Lê thân thể mệt mỏi trở về phòng, tôi cởϊ qυầи áo ướt trên người, thay một bộ sạch sẽ rồi nằm xuống giường.

Cơn buồn ngủ mơ hồ ập đến, tôi nặng nề ngủ thϊếp đi...

Tôi ngủ rất nông, bên tai luôn nghe thấy tiếng lạch cạch, là tiếng cửa bị đập vào.

Nhưng trong chốc lát, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, dường như có người trở về nhà.

Tôi cứ tưởng là chú Hai và Hà Quỷ bà trở về, cho nên ráng tỉnh dậy.

Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng tôi cảm thấy hô hấp như bị tắc nghẽn.

Sau khi thở dốc hai hơi, tôi khó khăn ngồi dậy.

Nhưng căn phòng lại tối đến đáng kinh ngạc!

Nói đưa tay không thấy năm ngón tay cũng không quá đáng chút nào!

Tiếng bước chân mà tôi vừa nghe thấy lúc nãy, giờ đây đã biến mất, tai tôi chỉ có thể nghe thấy hơi thở khe khẽ của mình, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi…

Tôi ngồi im qua mấy nhịp thở, rồi theo bản năng muốn đứng dậy.

Khi mắt tôi đã quen dần với bóng tối, tôi lại phát hiện ra, bên cạnh giường tôi có một bóng đen mơ hồ. . .

Có một người đứng ở đầu giường tôi!?

Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh!

Đột nhiên, một ánh trăng nhỏ yếu ớt xuyên qua cửa sổ, chiếu vào cái bóng đó. . .

Người đứng ở đầu giường tôi là một người phụ nữ...

Sắc mặt cô ta cứng ngắc, lông mày nhíu lại, trông vô cùng đau đớn.

Toàn bộ khuôn mặt là màu xanh vàng của người chết, môi cũng bởi vì bị co lại mà lật lên, lộ ra hàm răng.

Đầu tóc thì khô rối, giống như cỏ dại!

Cô ta một tay đỡ eo, còn tay kia thì sờ bụng mình.

Cái bụng to của cô ta sắp vỡ ra!

"Đau...Tôi...Đau...La...La Âm bà đâu..."

Giọng nói run rẩy dường như vang vọng trong đầu tôi.

Đầu tôi ong ong, da đầu như muốn căng nứt ra!

Trong lúc người phụ nữ đang kêu rên, cô ta đột nhiên mở to mắt nhìn tôi, vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

Tròng mắt cô ta gần như lồi ra ngoài, sau đó bỗng vỗ mạnh vào bả vai tôi!

"Tôi đau chết mất... Mày đã làm gì La Âm bà rồi hả!?”

Đột nhiên, giọng nói lắp bắp của cô ta trở nên đầy oán độc, căm hận.

Một cái tát này vỗ mạnh vào vai tôi, tôi cảm nhận được một sức mạnh vô cùng lớn, bịch một cái bị đập mạnh trở lại giường.

Đầu nghiêng một cái, liền ngất đi...