Chương 16: Tiền người chết

Tầm mắt Hà Quỷ bà lại nhìn về phía sau, giống như là phía sau tôi có người...

Trong lòng tôi hơi lộp bộp, chợt quay đầu lại.

Gà già ngẩng cổ lên rồi đi vào cửa phòng.

Nó vỗ cánh và lao về phía tôi!

Tôi chưa kịp tránh ra thì nó đã vững vàng đậu lên vai tôi.

Đôi mắt đỏ rực nhìn qua nhìn lại như đang dò xét tôi.

Giọng nói của Hà Quỷ bà vang lên một cách yếu ớt.

"Nó có thể đi theo cậu, cậu có thể học, kỳ thật cậu đã qua xét Dương Quan, La Âm bà hẳn là đã nhận cậu làm đệ tử, chỉ là..." Nói đến tận đây, Hà Quỷ bà lại thở dài một tiếng.

Tôi kinh ngạc nhìn ánh mắt gà già, lại nhớ đến khuôn mặt hiền lành già nua của La Âm bà.

Tôi mím môi, thấp giọng nói: "Con học."

"Nhưng Hà Quỷ bà... Ông có thể giúp con tìm con trai của La Âm bà không? Con học xong, cũng phải trả lại cho con cháu của La Âm bà.”

Hà Quỷ bà ừ một tiếng, nói cho tôi biết ông sẽ cố hết sức đi tìm.

Tiếp theo, ông lại giục tôi đeo cái rương lớn màu đen kia lên trên lưng, bảo tôi sau khi về phải tranh thủ xem nó càng sớm càng tốt, đồ vật trong này, khẳng định không ít.

Tôi đeo rương gỗ lớn màu đen trên lưng, gà già từ đầu vai tôi đi ra nắp rương phía sau.

Hà Quỷ bà xoay người ra khỏi phòng, lúc chúng tôi đi ngang qua nhà chính, tầm mắt ông lại nhìn quan tài kia.

Bỗng nhiên ông nói một câu: "La Âm bà đã đi rồi, sao trong nhà còn để quan tài?”

Nói xong, tay Hà Quỷ bà liền đặt lên nắp quan tài.

Kết quả cọt kẹt một tiếng, nắp quan tài bị đẩy nhẹ ra.

Trong lòng tôi căng thẳng, đang muốn nói nơi này còn có xác chết của phụ nữ mang thai.

Kết quả tôi thấy đáy quan tài trống không, làm gì có xác chết nào?

Hà Quỷ bà nhíu mày nhìn quan tài, có vẻ như đang suy tư.

Tôi có chút bất an, vội vàng kể cho Hà Quỷ bà nghe chuyện về cái xác.

Hà Quỷ bà chỉ nhàn nhạt ừ một câu, nói nhất định là La Âm bà xảy ra chuyện, người nhà kia trở về mang thi thể đi an táng.

Nhưng tôi lại cảm thấy, Hà Quỷ bà giống như vội vàng giải thích, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.

Nhất là, tôi chợt nhớ lại tối hôm qua mơ thấy người phụ nữ mang thai đẩy tôi, tôi lại muốn nói chuyện với Hà Quỷ bà.

Hà Quỷ bà lại vừa vặn nhấc chân, đi ra ngoài phòng.

Tôi theo sát phía sau, nói với Hà Quỷ bà là tôi nằm mơ, có phải kỳ thật không phải là mơ, mà là gặp quỷ hay không?

Kết quả Hà Quỷ bà không thèm để ý tới tôi chút nào mà chỉ hút thuốc một mình.

Không lâu sau, chúng tôi đi đến cửa thôn.

Nhưng cửa thôn lại bị mười mấy thôn dân chặn lại.

Cầm đầu chính là Phùng Đại Căn đêm đó, tay y cầm cuốc, còn dân làng phía sau thì đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt không tốt.

Hà Quỷ bà vừa đi tới, Phùng Đại Căn cầm cuốc hét lên và đứng ngay trước mặt tôi.

Tôi cau mày ngẩng đầu nhìn y.

Sắc mặt y âm trầm, giọng nói đặc biệt không có thiện cảm: "Lý Âm Dương, không thấy chúng tao đang chờ mày sao? Muốn đi à!?”

Hà Quỷ bà ở phía trước đột nhiên ngừng lại, ông nhíu mày nhìn những thôn dân kia.

Kết quả là một nửa thôn dân lại tách ra, bao vây Hà Quỷ bà.

Lại có người ác ý bảo Hà Quỷ bà đừng nhúng tay vào, chuyện này bọn họ muốn nói lý lẽ với tôi, không muốn làm Hà Quỷ bà tay chân lẩm cẩm bị thương.

Tôi nhất thời nghe không hiểu, họ đang cố nói lý lẽ với tôi phải không?

Tôi nói thẳng, tôi không có liên quan gì đến họ, thì có gì mà nói cơ chứ?

Phong Đại Căn sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì sao? Đêm qua mày đã vớt được Lưu Quỷ nước ra khỏi nước đúng không?"

"Nhưng trong thôn vẫn còn năm người chưa được vớt lên.”

"Lưu Quỷ nước đi vớt người rồi chết luôn trong nước, không vớt được người khác, mày đi vớt Lưu Quỷ nước, lại mặc kệ mấy người trong thôn bị chết đuối.”

"Bọn họ đều là bị cái thứ ôn dịch như mày hại chết, bây giờ mày lại mặc kệ bọn họ, còn giả vờ không biết!?”

Nói xong, Phùng Đại Căn túm lấy cổ áo tôi, ánh mắt hắn trợn tròn, thấp giọng mắng: "Đồ con hoang, mày còn dám nói không có chuyện này sao, chúng tao sẽ bắt mày đi chôn sống!”

Tôi cau mày, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Nếu không phải năm người trong thôn kia bị chết đuối, cha tôi làm sao đến mức đi vớt xác, rồi sau đó chết!?

Tôi nhìn chòng chọc vào Phùng Đại Căn, đang muốn tiếp tục nói chuyện.

Phùng Đại Căn lại trực tiếp giơ cuốc lên, khoa tay múa chân trên cổ tôi.

Ánh mắt y híp lại thành một đường nhỏ, trong mắt lộ ra vẻ ác độc!

Trên trán tôi toát mồ hôi, nhất thời không dám mở miệng.

Thời nay, người nghèo mà lòng ác độc, tôi sợ nếu tôi lại cương với bọn họ, trong cơn nóng giận không chừng sẽ bị lưỡi liềm cắt đứt cổ.

Một tiếng ho khan chợt vang lên từ chỗ Hà Quỷ bà.

Ngay sau đó, chính là vài tiếng kêu thảm thiết.

Mấy thôn dân vây quanh ông cùng lúc ngã xuống đất, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, ai cũng thét lên đau đớn.

Phùng Đại Căn và mấy thôn dân bên cạnh tôi rõ ràng hoảng sợ, trên trán bọn họ cũng toát mồ hôi.

"Tụi mày không trêu vào Lý Âm Dương được đâu, đả thương thằng nhóc này, buổi tối sợ là sẽ gặp quỷ đấy.”

Hà Quỷ bà nhẹ nhàng nói một câu.

Nhất thời, trên trán Phùng Đại Căn cũng đổ mồ hôi.

Tiếp theo, Hà Quỷ bà lại tiến gần hơn hai bước, Phùng Đại Căn rõ ràng là sợ Hà Quỷ bà, lẳng lặng lui về phía sau một bước.

Lúc này, sắc mặt Phùng Đại Căn lại hung ác, y đẩy mạnh tôi xuống đất.

Tôi vốn muốn vùng vẫy nhưng chưa kịp thì đã bị y đẩy ngã xuống đất.

Gà già khanh khách một tiếng, trốn sau lưng Hà Quỷ bà, lưng tôi bị ép lên cái rương gỗ lớn màu đen, suýt nữa thì bị gãy sống lưng.

Thế nhưng trong túi lại có một thứ ào ào rơi ra ngoài.

Không phải là cái túi tiền đó sao?

Một số tiền lớn đột nhiên rơi đầy đất!

Thôn dân xung quanh nhất thời đỏ mắt, vốn đều lui về phía sau, lại ùa về phía trước, thậm chí có người còn đẩy mạnh tôi ra, một đám người ngã nhào xuống đất cướp tiền.

Đầu óc tôi ong ong, mắt cũng đỏ lên, hét lên: "Các người không được động vào tiền của tôi! Tôi phải tìm thầy cho cha tôi!”

Còn chưa kịp đứng dậy, tôi đã rút đao một lưỡi bên hông ra, tôi muốn liều mạng với bọn họ!

Nhưng vị trí bả vai lại bỗng nhiên bị một bàn tay nắm chặt

Tôi quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt Hà Quỷ bà đầy u ám.

Ông sững sờ ấn tôi xuống, không cho tôi động đậy.

Cái trán đau đớn của tôi đổ mồ hôi, đau tới mức hừ ra tiếng, làm sao có thể giãy dụa đứng dậy?

Trong chớp mắt, Phùng Đại Căn và mấy thôn dân kia đã cướp hết tiền của tôi, sau đó hầu hết đều bỏ chạy!

Lúc Phùng Đại Căn bỏ chạy, còn quay đầu trừng mắt nhìn tôi một cái, nói số tiền này, coi như là tiền lãi tôi bồi thường cho bọn họ.

Y cảnh báo tôi mau vớt người nhà bọn họ lên bờ, nếu không lần sau họ sẽ đốt nhà tôi.

Trong lòng tôi vừa vội vừa tức.

Chờ bọn họ đều chạy không còn bóng dáng, Hà Quỷ bà mới buông tôi ra.

Tôi lập tức bò từ dưới đất dậy, vội vàng giậm chân.

Tôi sốt ruột đến sắc mặt đỏ bừng, hỏi Hà Quỷ bà vừa rồi vì sao ngăn cản tôi, để cho bọn họ cướp tiền của tôi!?

Hà Quỷ bà lại nói một cách khô khốc: "Tiền của cậu? Lý Âm Dương, cậu đi nghĩa trang đào tiền từ lúc nào vậy!?”

Lời này của ông, lại giống như giội lên đầu tôi một chậu nước đá, cả người tôi đều nổi da gà.

Hà Quỷ bà lại lạnh lùng cứng rắn nói: "Trên tiền đều là rỉ sét của người chết, tiền trong mộ, ai tiêu thì gặp quỷ, không bị bọn họ cướp đi, cậu sẽ xảy ra chuyện lớn đó!”