Chương 19: Tử Đảo ôm thi hài

Vương Học gật đầu lia lịa, liên tục giải thích.

Anh ta quay đầu lại trừng mắt nhìn Lữ Tiểu Cầm, mắng cô ta vì cái gì mà còn đứng ngây ra đó?

Lữ Tiểu Cầm cúi đầu cực thấp, rồi giơ tay lên, "Chát chát chát!" tự tát bản thân ba cái, trông vô cùng thảm hại.

Vương Học kéo cô ta lên, vội vã xuống bến tàu.

Chú Hai vỗ vỗ sau gáy, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều. Ông nói đưa tôi đi ăn chút gì đó có nhiều dầu mỡ, để buổi tối xuống nước làm việc.

Khi chúng tôi xuống bến tàu, Hoàng Thất vẫn đi theo chúng tôi.

Chú Hai nói sở dĩ ông ấy yêu cầu tôi vớt xác là để xem tôi đã học được tay nghề của người vớt xác chưa.

Ông hi vọng tôi không làm mất mặt cha tôi!

Tôi trịnh trọng gật đầu, đảm bảo với ông! Tôi chắc chắn vớt được thi thể! Tôi sẽ không để ông thất vọng!

Ngay bên dưới bến tàu là một dãy quán ăn, nhưng đã qua giờ cơm nên cũng không đông người.

Chú Hai ngồi xuống một nhà ngay đầu dãy và gọi rất nhiều thức ăn.

Sau khi thức ăn được bưng lên, nhìn thịt hấp, thịt kho Tứ Xuyên và chân giò trên bàn, nước bọt của tôi sắp chảy ra.

Tôi cầm bát đũa lên và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Chú Hai không ăn nhiều thức ăn, nhưng ông uống nửa bình Lão Bạch, gương mặt đỏ bừng.

Hoàng Thất cũng ăn đến mặt mũi bóng nhoáng, cảm thấy hài lòng mỹ mãn.

Sau bữa ăn, chúng tôi trở lại bến tàu đợi.

Mãi cho đến khi chạng vạng tối, Vương Học mới trở về.

Anh ta cõng trên lưng một cái giỏ tre, bên trong có một con gà trống màu sắc rực rỡ. Nét mặt của anh ta cũng biểu hiện vô cùng cung kính với chú Hai.

Ba người chúng tôi lên thuyền vớt xác, để Hoàng Thất ở lại bến tàu.

Vương Học chỉ đường, còn chú Hai chèo thuyền ở đuôi thuyền.

Trong lúc đó, chú Hai ra hiệu cho tôi đi thay đồ.

Tôi bước vào khoang tre trên thuyền, rồi mở rương gỗ ra.

Trên cùng không phải là áo gai, mà là dạ dày lợn màu đen như mực, một túi vải nhăn nhúm và một sợi dây gai thừng màu xanh sẫm.

Đây không phải là quần áo và dụng cụ của cha tôi sao?

Ngay lập tức tôi hiểu rằng chú Hai đã treo thi thể của cha tôi, và mang chúng trở lại...

Tôi im lặng một lúc lâu, lật đến chiếc áo gai, rồi mặc vào, cuối cùng mới treo đồ lên quanh hông.

......

Ánh nắng tắt dần, màn đêm thay thế hoàng hôn.

Trăng đêm nay giống như một con ngươi khổng lồ, bầu trời đêm chết chóc giống như một ác quỷ một mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi!

Đi thêm nửa giờ nữa, thuyền vớt xác đi men theo bờ trái, rồi tiến vào một con lạch sông.

Con lạch sông này tối tăm chật hẹp đến đáng sợ.

Mặt nước rộng bốn, năm mét được bao phủ bởi những thực vật thủy sinh sẫm màu.

Những cây liễu bên bờ cao lớn, cành liễu phất phơ, giống như những cánh tay...

Nhìn từ xa, những cây liễu trông giống như từng hàng ác quỷ!

Thuyền vớt xác càng đi sâu, tốc độ càng chậm, vì thực vật thủy sinh quá nhiều và dày đặc.

Chú Hai thấp giọng bảo Vương Học chú ý vị trí, khi nào đến nơi con trai anh ta chết đuối, thì hãy bảo chúng tôi dừng lại.

Đồng thời, chú Hai cũng bảo tôi cảnh giác, âm khí của con lạch sông này nặng nề đáng sợ.

Một xác chết trẻ em được ngâm trong nước quá lâu có thể di chuyển vị trí...

Tôi tất nhiên là vô cùng cẩn thận, nhìn trái nhìn phải mặt nước.

Xác chết đuối có một đặc thù ...

Chỉ những thi thể vừa mới chết đuối mới ở dưới đáy nước, nhưng theo thời gian sẽ nổi lên mặt nước.

Đặc biệt là ở những nơi có âm khí nặng và nhiều thực vật thủy sinh!

Đồng thời tôi cảm thấy nghi hoặc, con trai của Vương Học dù gì cũng là một cậu ấm, làm sao có thể chết trong con lạch sông khỉ ho cò gáy [1] như thế này?

[1] câu gốc: trước không có thôn, sau không có hàng quán

Nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi Vương Học chuyện này.

Sau khoảng hai khắc đồng hồ, Vương Học cẩn thận dè dặt hô một tiếng "Dừng".

Chú Hai lập tức dùng một cây sào tre ổn định thuyền vớt xác.

Vương Học chỉ vào mặt nước bên phải phía trước mặt, kính mắt của anh ta rơi xuống chóp mũi, toàn thân run rẩy.

Tôi thuận đà nhìn sang.

Ngay lập tức, toàn thân nổi da gà!

Trên mặt nước cách đó hơn mười mét, có một cụm thực vật thủy sinh đen kịt dày đặc, bên trên có rất nhiều cóc đen nằm đó.

Giữa thảm thực vật thủy sinh, có một xác chết bé trai đang nằm lặng lẽ ở đó.

Làn da nhợt nhạt trắng bệch, dưới ánh trăng, dường như phản chiếu một ánh sáng trắng mờ nhạt.

Một đôi mắt đen như mực mở to, miệng há hốc.

Sau khi quan sát chừng hai nhịp thở, tôi cảm thấy cổ của cậu bé dường như di chuyển, đầu giống như đang xoay nhìn về phía chúng tôi...

Một cảnh tượng quái dị đã xảy ra.

Thi thể đột nhiên chìm xuống ...

Ít nhất là từ góc độ của chúng tôi, nó đã biến mất khỏi tầm nhìn trong chớp mắt.

Vương Học lập tức hoảng sợ, hốt hoảng thất thố nói: "Nhanh! Mau vớt con trai của tôi!"

Chú Hai trừng mắt nhìn Vương Học, rồi thở dài một tiếng!

Tôi đã di chuyển đến mạn thuyền, chân tôi từ từ chìm xuống nước, và sau đó cả người xuống nước, bơi về phía trước bên phải.

Nước lạnh thấu xương, giống như vô số đôi bàn tay nhỏ bé đang cào cấu vào cơ thể tôi....

Tôi chịu đựng sự khó chịu, một hơi bơi một mạch khoảng cách hơn mười mét này.

Khi tôi đến gần hơn, tôi thấy thi thể đứa trẻ kia chỉ chìm xuống một chút, nhưng không chìm hẳn vào trong nước.

Không hiểu sao, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Môi trường của con lạch sông này khiến tôi không dám bơi thẳng xuống đáy...

Tôi đẩy ra đám thực vật thủy sinh rậm rạp, chẳng mấy chốc đã đến gần được thi thể.

Tôi thắt sợi dây thừng gai rồi buộc nó quanh ngực và bụng của cậu bé.

Sau khi kéo, thi thể đứa trẻ lại nổi lên.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nó ở khoảng cách gần như vậy, tôi phát hiện khóe miệng nó giật giật, như thể ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười vậy, còn đầu của nó hơi ngả về phía sau, giống như sắp gãy...

Tôi rùng mình...

Quấn phần dây thừng còn lại quanh vai, tôi quay người, bơi về phía thuyền.

Đầu vai nặng trịch, đứa trẻ này thật kỳ lạ, nặng như xác chết của người lớn....

Chú Hai ở đầu bên kia dường như đã phát hiện ra điểm kỳ lạ.

Ông nhanh chóng ra hiệu cho tôi, ý bảo tôi mau lên thuyền!

Khoảng cách chỉ chừng mười mét, mà tôi phải bơi trong thời gian nửa tách trà mới chạm được đến mạn thuyền....

Ngay khi một tay tôi bám vào thân thuyền, chú Hai đã lập tức bước đến chỗ tôi và kéo tôi lên thuyền.

Sau đó, hai chúng tôi cùng kéo dây thừng gai.

Chú Hai phát ra một tiếng gầm nhỏ, còn tôi cũng dồn hết sức lực, mới kéo được thi thể lên khỏi mặt nước...

Cơ thể của đứa trẻ thẳng đờ, gương mặt trông thậm chí còn quái dị hơn, đôi mắt đen của nó dường như đang nhìn chằm chằm vào tôi và chú Hai.

Vương Học ở bên cạnh rõ ràng đã bị dọa sợ, ngồi trong khoang thuyền run rẩy.

"CMN... Sao lại nặng như vậy...", chú Hai mắng một tiếng tục tĩu.

Gần một nửa cơ thể của cậu bé đã nằm trên thuyền, nhưng phía dưới thậm chí còn nặng hơn...

Tôi cau mày nhìn thoáng qua mép thuyền.

Không nhìn thì không sao, nhưng vừa nhìn, tôi đã bị dọa sợ đến hồn vía bay lên mây!

Ở bên ngoài thân thuyền còn vướng một đoạn bắp chân của đứa trẻ.

Mà bắp chân của cậu bé lại bị một người phụ nữ ôm lấy!

Mái tóc của người phụ nữ cực kỳ dài, xõa toán loạn trên đầu vai!

Khuôn mặt người chết của ả lộ rõ vẻ hung ác, tròng mắt đen như mực, và nó đang nhìn thẳng vào chúng tôi!

Nào có phải đứa trẻ này nặng chứ, rõ ràng là nó vẫn luôn được nữ thi này ôm lấy!

Hóa ra là chúng tôi vớt tận hai thi thể!

Đúng lúc này, thi thể của đứa trẻ bỗng nhẹ hơn rất nhiều.

Chú hai và tôi gần như dùng toàn lực!

Lần này, thi thể của đứa trẻ "vèo" một phát đã được chúng tôi "kéo" lên thuyền!

Mà một nửa cơ thể của người phụ nữ cũng bị chúng tôi kéo lên!

Mái tóc rối bù xõa tung, vắt lên bắp chân tôi, giống như những cây kim thép lạnh buốt đâm xuyên qua da tôi!