Chương 20: Tiền hàng đã thanh toán xong

Bên tai tôi chợt nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang cười.

Tiếng cười kia chói tai, u ám...

Trên mặt sông chật hẹp này, nhất thời làm cho người ta sởn tóc gáy.

Khóe mắt tôi liếc qua nhìn Vương Học bên cạnh.

Anh ta đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, kính mắt không biết đã đi đâu mất, đôi mắt đen đến mức không nhìn thấy tròng trắng đâu!

Khóe miệng anh ta khẽ động một cái, phát ra tiếng cười the thé, nghe như tiếng đàn bà!

Tôi sợ đến nỗi tê cả da đầu, chân đều run lên.

Người phụ nữ này thật hung dữ, Vương Học nhìn có một cái, đã bị quỷ nhập vào!?

Chú Hai tức quá khạc một bãi nước miếng, mắng: "Mẹ kiếp lũ quỷ tụi mày! Thuyền của tao cũng dám lên! Cút đi!"

Ông đá mạnh vào đầu vai thi thể người phụ nữ.

Xác nữ sửng sốt bị ông đá đến ngửa người, ào ào rơi xuống nước...

Chiếc thuyền vớt xác của chúng tôi nghiêng về bên phải một cách kỳ lạ, như thể sắp bị lật úp.

"Là Tử Đảo muốn lên thuyền, tìm người vớt xác giải oan báo thù, Âm Dương, cháu đi chống thuyền đi, nhanh lên!”

Trong giọng nói chú Hai lộ ra vẻ lo lắng.

Ông lập tức từ trong khoang thuyền lấy ra một cây gậy trúc dài nhỏ, ở phần đầu nhọn còn có một cái móc câu!

Đó là cái sào móc xác!

Ông trực tiếp cắm gậy trúc xuống nước!

Chiếc thuyền vớt xác nghiêng dần rồi ổn định trở lại.

Tôi cố nén sợ hãi, nhanh chóng đến đuôi thuyền, rút cây gậy trúc chống thuyền lên, rồi nhanh chóng chèo thuyền ra ngoài!

Chú Hai thì cảnh giác nhìn mặt nước, ông khom lưng, thỉnh thoảng lại đột nhiên đâm cái sào móc xác vào trong nước!

Tôi chống thuyền thật mạnh, nhưng khi gió thổi qua, chân tôi lại run lên!

Cũng không biết là do lạnh, hay là bị dọa...

Tử Đảo ở chỗ này cũng không dễ chọc, một khi bị chúng bám lấy, chúng tôi phải giải oan cho Tử Đảo, tìm được kẻ thù.

Nếu không làm được, Tử Đảo sẽ kéo chúng tôi xuống nước chết đuối.

Tôi cố nén sợ hãi, chống thuyền nhanh hơn!

Cũng may vừa rồi lúc đi vào đã phá một đám cỏ nước, cho nên tốc độ thuyền vớt xác của chúng tôi khi đi ra ngoài cũng nhanh hơn rất nhiều...

Khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy con kênh sông và trở lại mặt nước sông treo.

Lúc này tôi mới nhận ra, lúc vừa rồi, màn đêm tối đã che mất cả ánh trăng.

Lúc này ánh trăng lạnh lẽo mới rơi xuống thuyền.

Chú Hai lau mồ hôi trên trán, vứt cái sào móc xác đi, mắng một câu mẹ nó chứ.

Trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi quay đầu lại nhìn một cái, nhưng luồng khí lạnh vẫn chạy dọc sống lưng.

"Không có việc gì, thứ quỷ kia không theo được." Chú Hai lại nói một câu, cuối cùng cũng khiến chân tôi ngừng run rẩy, chống thuyền trở về theo hướng lúc tới.

Chú Hai thì đi tới trước mặt Vương Học, chát chát tát cho anh ta hai cái bạt tai, Vương Học mới giật mình tỉnh lại.

Anh ta ngơ ngác nhìn chú Hai, trên mặt lộ vẻ khó hiểu: "Thầy Lưu, sao ông lại đánh tôi?"

Chú Hai lạnh lùng nói: "Đàn ông đàn ang, lần đầu tiên nhìn thấy thi thể phụ nữ đã bị nhập vào người, tôi là đánh cho anh tỉnh đấy! May mà chưa nhập lâu, nếu không anh sẽ không tỉnh lại được đâu!!”

Vương Học giật mình một cái, đột nhiên run rẩy quay người lại, nhìn thoáng qua con sông.

"Thi thể nữ kia...Cô ta không đi theo à?" Vương Học hoảng sợ hỏi một câu, không biết anh ta tìm được chiếc kính ở đâu đó rồi đeo lên.

"Cô ta mà đi theo, chúng ta sẽ gặp xui xẻo. Đây chính là Tử Đảo đấy, nhất định không thể để cho cô ta đuổi theo! Thi thể con trai anh bị Tử Đảo ôm chặt, thật kỳ lạ." Chú Hai lại lẩm bẩm một câu, ông liếc mắt nhìn thi thể cậu bé một cái.

Sắc mặt Vương Học lại trắng bệch, cúi đầu, nhanh chóng di chuyển đến trước mặt xác đứa trẻ kia.

Tôi luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tôi cảm thấy, Vương Học rất sợ thi thể người phụ nữ vừa rồi, cũng không giống loại sợ như tôi và chú Hai.

Mục đích Tử Đảo giải oan chính là báo thù, bình thường chỉ có thể hại hung thủ, sẽ không vô duyên vô cớ kéo người xuống nước...

Nhưng con trai Vương Học, cũng không có khả năng hại chết cô ta mà!?

Tại sao cô ta lại ôm con trai Vương Học!

Tôi suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể đỗ lỗi cho hai chữ “kỳ lạ” mà chú Hai đã nói kia.

Chống thuyền đi hơn một giờ thì chúng tôi mới quay lại bến tàu.

Tôi giúp Vương Học khiêng xác cậu bé vào bờ.

Trước khi cập bến, chú Hai bắt con gà trong giỏ tre, cắt cổ rồi ném thẳng xuống sông.

Máu gà văng tung tóe trên sông, lông bay tán loạn...

Đây cũng là quy tắc của người vớt xác, sau khi vớt thi thể, tế hà bá!

Lúc trước khi cha tôi lên bờ, còn bày lễ đại tam sinh [1], còn trịnh trọng hơn cả gà, cho nên không cần đến gà trống.

[1] gồm bò, dê, lợn

Dù đêm đã khuya nhưng Hoàng Thất vẫn còn chưa đi, hắn vội vàng chạy đến trước mặt chúng tôi.

Nhìn thấy thi thể đứa trẻ, hắn cũng bị hoảng sợ.

Vương Học lập tức kêu Hoàng Thất đi gọi một chiếc xe đẩy tay chuyên dùng để chở xác trên bến tàu.

Hoàng Thất đầu tiên là thăm dò nhìn thoáng qua chú Hai, chú Hai gật đầu, hắn mới vội vàng rời đi.

Người bình thường ban đêm không thể mang thi thể đi, ngoại trừ Quỷ bà mở đường âm, cho nên phải có người chuyên môn đến đây kéo thi thể.

Nếu không, nhất định sẽ gặp phải quỷ!

Gần đến canh hai, Hoàng Thất dẫn một ông già kéo xe tới.

Họ khiêng thi thể cậu bé lên xe.

Vương Học lại cư xử rất quái dị, thỉnh thoảng lại nhìn chúng tôi một cái, rồi lại nhìn về phía dòng sông trên con sông treo kia...

Mãi đến khi ông già kéo xe hét lên đi được rồi, thì anh ta mới vội vã nói lời tạm biệt với chúng tôi rồi xuống bến tàu.

Tôi nhíu mày, chú Hai cũng như có điều suy nghĩ.

"Chú Hai ... Chuyện này, có quỷ..." Tôi không nhịn được mở miệng nói.

"Có quỷ cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta vớt xác lên bờ, tiền hàng đã thanh toán xong." Chú Hai bảo tôi đừng để ý nhiều như vậy, về sau chúng ta tuyệt đối không đi con lạch kia nữa.

Tôi liền ngậm miệng không nói...

Hoàng Thất không đi theo Vương Học, anh ta lại khoanh tay, rụt cổ chạy đến trước mặt chúng tôi.

Anh ta hỏi chúng tôi, có muốn tìm một nơi để nghỉ qua đêm trước không?

Hoàng Thất không nhắc đến, thì tôi còn chưa có cảm giác.

Lúc này mới phản ứng lại, đầu óc buồn ngủ đến mức đau nhức…

Chú Hai lại xua tay, bảo Hoàng Thất cứ kệ chúng tôi, chờ trời sáng, chúng tôi phải trở về thôn họ Lý.

Tiếp theo, chú Hai lấy ra một đồng tiền và ném cho Hoàng Thất.

Hoàng Thất vui vẻ ra mặt, liên tục nói cảm ơn.

Chú Hai không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, anh ta mới vội vàng xuống bến tàu.

Tôi lại ngây ngẩn cả người, chú Hai giờ đã muốn trở về thôn?

Tôi mất tự nhiên hỏi chú Hai một câu, nói Hà quỷ bà không phải bảo chúng tôi đi ra ngoài tránh một hai ngày sao?

Chúng tôi vừa mới ra ngoài một ngày đã trở về, sẽ không xảy ra vấn đề chứ?

Chú Hai trầm mặc một lát, rồi mới nói là ông cảm thấy có gì đó không ổn.

Vương Học mặc dù có thể có vấn đề, nhưng khi tôi ở bên ngoài dường như đang thu hút ma quỷ vậy.

Hiện tại đã tránh cả đêm, hẳn là đã trốn được chó điên xui xẻo rồi nhỉ.

Thừa dịp hừng đông trở lại thôn họ Lý, ông muốn nhanh chóng đến gặp Hà quỷ bà, hỏi ông ấy một chút, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với tôi thế

Lời này của chú Hai, ngược lại làm cho tôi lo lắng bất an...

Tôi còn thu hút ma quỷ sao!?

Lần này, tôi không còn buồn ngủ nữa, tôi nằm trên bờ, gió lạnh thổi vào người, làm tôi lạnh đến mức run rẩy.

Đã gần đến canh năm, phía chân trời xuất hiện một vệt trắng bạc, chú Hai thúc giục tôi lên thuyền, chúng tôi chèo thuyền trở về thôn.

Thế nhưng, đến bến tàu, chú Hai lại bảo tôi tự đi về nhà, ông muốn trực tiếp đi gặp Hà quỷ bà.

Chú Hai dặn dò tôi phải cẩn thận một chút, trở về nhà, cũng đừng đi đâu, an ổn chờ ông trở về.

Ông sợ tôi gặp phải chuyện gì đó...