Chương 20: Mối quan hệ

Trên trán tôi đổ mồ hôi đầm đìa, cắn răng, đuổi theo ông ta.

Bây giờ tôi không thể tìm thấy Trương què đã bị đưa đi đâu.

Nếu Tiết Lão Căn có thể dẫn tôi đi gặp người nọ, nói không chừng tôi có thể biết thầy Không ở đâu!

Trương Cung bị thầy Không khống chế, y nhất định sẽ bắt Trương què qua đó trước!

Vì vậy, ông ta đi phía trước, tôi đuổi theo phía sau.

Điều kỳ lạ là, giống như tôi đi nhanh như thế nào, ông ta vẫn sẽ nhanh hơn tôi.

Đi đi, lại đi đến gần cuối thôn.

Ven đường đều là rừng cây, có rất ít nhà cửa.

Cuối cùng ông già cũng dừng lại.

Dưới ánh trăng, trên mặt của ông ta loang lổ vết đồi mồi, quần áo rách rưới, đỉnh đầu trọc lóc, nhưng đôi mắt lại rất sáng và có thần.

Tôi hít thở nặng nề, đột nhiên dừng lại và giữ khoảng cách vài mét với ông ta.

Không thể không đề phòng người.

Tôi cũng sợ ông ta đột nhiên động thủ.

Đồng thời, tôi nhìn xung quanh.

Tôi đang tìm người đó.

Nhưng điều làm tôi thắc mắc là xung quanh đây làm gì có người nào? Ngay cả nửa bóng ma cũng nhìn không thấy.

"Nơi này chỉ có chúng ta thôi, cậu đang tìm ai?" Bỗng nhiên, Tiết Lão Căn mở miệng.

Ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào tôi, sắc bén như dao.

Mí mắt tôi giật dữ dội, lại cảm thấy có gì đó không ổn...

Tiết Lão Căn này, sao không còn kỳ lạ như lần đầu gặp chúng ta trước đây nhỉ?

Ông ta nói chuyện cũng không có vắng vẻ như vậy, rất là bình thường.

Bởi vì quá yên tĩnh, chúng tôi đang ở quá gần, tôi có thể nhìn thấy l*иg ngực ông ta phập phồng và thậm chí còn nghe thấy cả tiếng thở.

"Ông không phải là người chết?" Tôi vô cùng khϊếp sợ trừng lớn hai mắt.

Ông ta bỗng nhiên cười cười, đưa tay lên mặt

Bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi, ông ta không có hành động gì tiếp theo nữa.

Trên người tôi nổi càng nhiều da gà hơn.

Trên mặt ông ta có một lớp da? Mặt cũng là giả?

Ông ta không phải Tiết Lão Căn!

Vậy ông ta là ai!

"Tưởng Hồng Hà." Ông già lại mở miệng.

Hơi thở của tôi càng dồn dập, cảnh giác nhìn chằm chằm ông ta, trở tay từ trong sọt trúc lấy ra một thanh đao nhỏ dài.

Ánh mắt ông già chợt cứng đờ trong chốc lát, sau đó mỉm cười nói: "Rất tốt." Sau một khắc, ông ta lại tránh qua nhường đường một chút.

Ông ta đưa tay ra làm một động tác chỉ đường, nói: "Trương què cõng xác, bị người giấy đưa đi theo hướng đó." Đầu tôi càng bối rối hơn.

Tôi vốn tưởng rằng mình trúng kế, ông ta không phải Tiết Lão Căn, thì cũng là một người có ác ý.

Lại không nghĩ tới, ông ta vậy mà chỉ đường cho tôi?

Nhưng tôi có thể tin ông ta không?

Tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Ông già chẳng biết tại sao lại gật gật đầu, lại từ trong ngực lấy ra một thứ.

Sau khi mở ra, lại là bức thư người chết kia!

Tôi lại bị sốc lần nữa!

Đây là người nhờ Tiết Lão Căn báo tin sao?

Trong khi tôi đang kinh ngạc thì ông già chậm rãi lui về phía sau, rồi đi vào khu rừng gần đó.

Một cơn gió lạnh thổi vào mặt tôi, khiến tôi rùng mình.

Trong đầu tôi suy nghĩ lung tung, đầy nghi hoặc nhưng tôi không dám trì hoãn nữa.

Bởi vì tôi sợ Trương què sẽ gặp chuyện không may.

Tôi đi nhanh về hướng phía tây mà ông già đã chỉ!

Phía tây không có rừng, ở đó chỉ có cỏ dại mọc dày đặc.

Bởi vì trời mưa, nên cỏ dại dính nước rất nặng và ẩm ướt.

Tôi đi qua một bãi trũng mọc đầy cỏ, quần áo từ ngực trở xuống đều ướt sũng.

Đập vào mắt tôi lúc này, lại là một rừng trúc nhỏ.

Tôi vô cùng cẩn thận chui vào, lỗ tai hơi hơi nghiêng, lắng nghe âm thanh.

Chẳng bao lâu, tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ và chạy thẳng về phía đó!

Chờ sau khi tôi chạy đến nơi, những gì nhìn thấy trước mặt lại làm cho tôi kinh hồn bạt vía.

Trương què đang dựa vào mấy cây trúc già, phía trên là những sợi dây thép sáng loáng đan xen, một số cây trúc bị kéo cong thành hình cánh cung.

Không, đây không phải là người! Mà là người giấy!

Một trong số đó là Trương Cung, những người khác thì tôi không biết, mỗi một người nhìn qua đều là da người!

Trên mặt đất có không ít máu, Trương què mình đầy thương tích.

Ông thở dốc nặng nề, hiển nhiên là vừa mới kết thúc một trận ác chiến.

"Chú Trương!" Tôi lo lắng hô một tiếng, bước nhanh về phía ông.

Trương què nhìn về phía tôi, trong mắt đều là kinh ngạc.

"Hồng Hà, sao con lại tới đây?" Trương què nói với giọng khàn khàn, càng kinh ngạc.

Tôi đến trước mặt Trương què, nhanh chóng lấy từ trong giỏ trúc ra thuốc trị thương.

Trương què lập tức ngăn tôi lại, nói đều là vết thương nhỏ, trước tiên chúng tôi nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, ông sợ thầy Không trở về!

Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn không ít, kinh hãi hỏi Trương què, ông nhìn thấy thầy Không rồi hả?

Trương què khập khiễng đi ra ngoài rừng trúc, ông mới nói cho tôi biết, sau khi Trương Cung bắt ông đi, trong chốc lát ông không thoát ra được, liền dứt khoát tương kế tựu kế.

Vẫn bị đưa vào trong rừng trúc này, Trương Cung mới buông ông ra, ông đã sớm chuẩn bị tốt, né tránh sang một bên.

Lại không nghĩ tới, nơi này, vậy mà có người giấy giống Trương Cung!

Thậm chí còn có một ông già mặc đồ đen, tóc muối tiêu.

Chính là ông ta đang khống chế những người giấy này.

Ông đánh một trận ác liệt với những người giấy đó, lúc sắp chống đỡ không nổi, thì ông già tóc muối tiêu kia vội vàng rời đi, giống như là đã xảy ra chuyện gì vậy.

Không có người khống chế, ông mới có thể đánh nát từng người giấy một ...

Trương què lại dừng một chút rồi mới nói tiếp, ông suy đoán, ông già kia khẳng định chính là thầy Không!

Tôi nghe mà toát mồ hôi lạnh.

Một người giấy Trương Cung đã đủ đáng sợ rồi, vậy mà còn có tận sáu cái?

Thầy Không có lai lịch gì? Mà lại có thủ đoạn khủng bố như vậy?

Điều quan trọng nhất là tại sao y lại bỏ đi ngay tại thời điểm có thể gϊếŧ được Trương què ?

Tôi nghĩ mãi không ra, bèn kể chuyện vừa rồi với Trương què, nói tôi đã bắt được bé gái kia rồi.

Sau đó lúc tôi đuổi theo tìm ông, gặp phải "Tiết Lão Căn".

Nhưng Tiết Lão Căn cũng không phải Tiết Lão Căn, mà là một người giả trang.

Người nọ lấy ra bức thư người chết, lại chỉ đường cho tôi, tôi mới tìm được rừng trúc này.

Nói xong những lời này, hai người chúng tôi đã về tới cuối thôn.

Trương què thần sắc càng kinh hãi, không thể tin được, nói để ông đi nhìn bé gái trước đã.

Tôi ngay lập tức lấy bé gái ra khỏi cái giỏ.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của bé gái hoàn toàn dính chặt vào miếng ngọc, phù điêu đầu mèo nhìn đặc biệt quỷ dị.

Làn da bên cạnh miếng ngọc đã khôi phục thành màu đỏ sậm mơ hồ.

"Ngàn cân treo sợi tóc..." Trương què lẩm bẩm nói.

Ông lại yêu cầu tôi bỏ xác bé gái vào lại cái giỏ.

Bỏ vào xong, tôi cẩn thận đeo giỏ lên.

Nhưng sau đó tôi nghĩ, Trương què nói tôi thoát chết trong gang tấc, còn ông thì sao? Không phải ông cũng như vậy sao?

Lúc này, Trương què nhổ một ngụm trọc khí, tiếp tục nói: "Xem ra, thầy Không đột nhiên dừng tay, là bởi vì con đã chế phục được bé gái ? Hẳn là y sẽ trở về nhà Trương Cung, khẳng định sẽ không để cho con mang đi bé gái dễ dàng như vậy đâu.”

"Nhưng trùng hợp là, con bị "Tiết Lão Căn " dẫn đến nơi này, chỉ sợ y phải vồ hụt thôi!

Suy đoán của Trương què, giống như một lời giảng thấm thía.

Tôi bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy?!

Mặc dù suy đoán của Trương què có chút đơn giản, nhưng thực tế dường như chỉ có thể giải thích như vậy?

Chỉ có điều, thầy Không kia, vì sao nhất định phải để cho bé gái gϊếŧ tôi?

Bé gái gϊếŧ tôi là báo thù, chẳng lẽ y có quan hệ gì với bé gái kia sao?