Chương 21: Trở về thị trấn

Tôi lập tức nói với Trương què về suy đoán của mình.

Trương què lại lắc đầu, nói tôi nghĩ nhiều rồi, nếu như thầy Không có quan hệ gì với bé gái. Vậy thầy Không và tôi, không phải cũng có quan hệ sao?

Nói cho cùng, bé gái là long phượng thai cùng mẹ với tôi.

Thân thể tôi cứng đờ, thần sắc trở nên cực kỳ mất tự nhiên.

Trương què không nói lời nào nữa.

Tôi vốn còn muốn hỏi thêm.

Nhưng tôi đột nhiên lại nghĩ đến, thầy Không rời đi, đến nhà Trương Cung tìm bé gái.

Y vồ hụt, nhưng Tưởng Thục Lan có ở đó mà!

Tôi toát mồ hôi lạnh, nói không hay rồi lập tức chạy về phía Trương gia!

Trương què theo sát tôi, tốc độ không chậm chút nào.

Vài phút sau, về tới Trương gia.

Tôi bước nhanh vào trong sân.

Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tưởng Thục Lan đang ngồi trên bậc cửa.

Bà vẫn bình thường, không hề bị thương.

Gân xanh trên trán tôi gần như phồng lên.

Trái tim đập thình thịch, nhưng tôi thở phào nhẹ nhõm...

Trương què ho khan hai tiếng, phổi giống như ống bễ bị vỡ.

Tưởng Thục Lan nhìn thấy tôi, ngạc nhiên từ trên bậc cửa đứng lên, đi về phía chúng tôi.

Đến gần, Tưởng Thục Lan hơi do dự đưa cho tôi một cái túi vải nhỏ.

Tôi nhận lấy mở ra, bên trong đựng móng vuốt đồng được quấn bằng dây chu sa.

Chỉ là dây chu sa có chút lỏng lẻo, móng vuốt đồng cũng đầy rỉ sét...

Trương què lại ho khan một tiếng, hỏi Tưởng Thục Lan, vừa rồi thầy Không đã tới?

Tưởng Thục Lan sửng sốt một chút, lắc đầu, nói không có ai đến.

Trương què nhướng mày, vẻ nghi ngờ trên mặt lại tăng lên gấp bội.

Một lúc sau, dường như ông đã hiểu ra, nói một câu cũng không sai.

Tôi sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Chú Trương, cái gì không sai?"

Trương què giải thích với tôi, nói thầy Không đã để Tưởng Thục Lan trực tiếp nuôi dưỡng bé gái, y không cần phải làm hại tới bà, nếu muốn hại thì đã hại từ lâu rồi, là tôi quan tâm nên mới loạn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mấy chữ cuối cùng kia của Trương què, lại làm cho trong lòng tôi càng mất tự nhiên.

Tưởng Thục Lan hiển nhiên không nghe rõ, bà khó hiểu nhìn chúng tôi.

Tôi né tránh tầm mắt của bà, chuyển đề tài, hỏi mẹ Trương Cung thế nào rồi?

Tưởng Thục Lan mới thấp giọng nói, hẳn là không có gì đáng ngại, bà thở dài, thần sắc phức tạp nói, mẹ Trương Cung cũng đáng thương, bây giờ đã không còn người dưỡng già nữa.

Tôi không biết phải nói gì.

Đối với Trương Cung, vết sẹo trên đầu tôi, lúc nào cũng nhắc nhở tôi, ông ta là một kẻ ác ôn.

Ông ta chết, cũng là gieo gió gặt bão.

Nếu ông ta đối xử tốt với Tưởng Thục Lan hơn một chút, đã không đến mức bị bé gái gϊếŧ chết.

Về phần mẹ Trương Cung, bà ta cũng cực kỳ khắc nghiệt mới nuôi ra một đứa con trai như vậy.

Nhưng chuyện này, tôi không quản được.

Tưởng Thục Lan muốn làm như thế nào, cũng không liên quan đến tôi

Lời nói của Trương què cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Về Tưởng gia một chuyến trước đã, nếu bà Tưởng không sao, chúng tôi phải rời khỏi thôn.”

Tôi sửng sốt, vậy là sắp đi?

Còn chưa tìm ra Thầy Không, cho dù bắt được bé gái, chẳng phải vẫn là nguy hiểm tiềm ẩn sao?

Sắc mặt Tưởng Thục Lan cũng thay đổi, bà khẩn trương nhìn cái sọt sau lưng tôi, bất an hỏi: "U nữ kia đâu?"

Trương què bình tĩnh nói: "Siêu độ cần thời gian chuẩn bị, huống hồ con bé đã bị nuôi thành Huyết Sát, còn gϊếŧ chết người. Nhưng tôi đã hứa với bà sẽ không tiêu diệt hồn phách của con bé.”

Nói xong, Trương què đi ra ngoài sân.

Tôi đuổi theo Trương què, Tưởng Thục Lan càng lo sợ bất an đi theo chúng tôi.

Không bao lâu sau, chúng tôi trở về Tưởng gia.

Trước tiên, chúng tôi đi vào phòng bên để xem bà Tưởng.

Hơi thở của bà ta đều đều, hiển nhiên là ngủ say, cũng không có gì đáng ngại.

Trương què xoay người muốn đi.

Tưởng Thục Lan rưng rưng nước mắt chặn cửa lại.

Cảnh này khiến tôi cảm thấy mềm lòng một chút.

Trương què lại chau mày, nói: "Tưởng Thục Lan, bà không biết Tưởng gia thôn nguy hiểm như thế nào đâu, thầy Không sẽ không hại bà, nhưng y sẽ gϊếŧ Hồng Hà, bà muốn Hồng Hà ở lại chỗ này, sau đó bị gϊếŧ sao?"

Sắc mặt Tưởng Thục Lan trắng bệch nhường đường.

Tôi cúi đầu, vẫn luôn không nói chuyện.

Mặc dù tôi có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng Trương què chắc chắn có lý do của mình.

Chớp mắt đã đến trước cửa sân.

Tiếng van nài của Tương Thục Lan lại vang lên, bà hỏi, chờ lúc siêu độ Tưởng U Nữ, bà có thể đến xem không?

Trương què ừ một tiếng, liền cất bước ra cửa sân.

Sau khi đi ra ngoài vài chục mét, tâm trạng của tôi mới nhẹ nhàng hơn một chút.

Nhưng trong đầu tôi có quá nhiều nghi vấn.

Quay đầu hỏi Trương què, kỳ thật chúng tôi ở lại chỗ này, không phải cũng có khả năng tìm ra thầy Không sao?

Hơn nữa thiếu một bé gái, thầy Không thiếu một lợi thế đối phó với chúng tôi.

Trương què lắc đầu, nói rằng không đơn giản như vậy.

Lúc trước ông nói không dám đi, là bởi vì có bé gái ở chỗ này, thông qua bé gái, có nhiều cách để hại tôi, sẽ khiến chúng tôi rất bị động.

Bây giờ đã bắt được bé gái, thầy Không muốn hại tôi, rất khó ở trong bóng tối, nhất định phải ở bên ngoài.

Tưởng gia thôn cũng không phải địa bàn của chúng tôi, chúng tôi khắp nơi bị cản tay, bị người tính kế.

Lỡ như y lấy lại bé gái, giở trò, chúng tôi cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.

Cần phải ở trên khu vực trấn Bát Mao, thầy Không kia muốn giương oai cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Lúc này tôi mới bừng tỉnh đại ngộ...

Trương què nhổ ngụm trọc khí, lại nói: "Hồng Hà, con còn trẻ, dễ gặp rắc rối, chú sẽ luôn nhắc nhở con."

Tôi vội vàng gật đầu.

Lúc này, tôi lại nhớ ra một việc, vỗ vỗ trán mình.

Trương què có chút kinh ngạc, hỏi tôi làm sao vậy?

Tôi nở nụ cười, nói: "Ân Oanh chờ con trong trấn, con không thể để cô ấy đợi lâu quá được."

Trương què: "..."

Ông phớt lờ tôi, lấy điện thoại ra gọi.

Chờ đến khi chúng tôi đến cổng làng, trời đã tối đen.

Trương què nói chờ một lát, sẽ có xe đến đón.

Lại qua vài phút, quả nhiên, trên mặt đường xa xa, có một chiếc xe đang chạy tới.

Chúng tôi lên xe và quay trở lại thị trấn.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy trên chân có hơi dính dính.

Nhìn xuống, tôi mới phát hiện dưới đế giày dính một cái gì đó . . .

Vốn tôi muốn chà trên mặt đất, nhưng ma xui quỷ khiến, tôi tập trung nhìn vào.

Lòng bàn chân giẫm lên, lại là một khuôn mặt người!

Trên da mặt nhăn nhúm, đầy những vết đốm đồi mồi của người già...

Đây không phải là khuôn mặt của "Tiết Lão Căn" sao!

Tôi nhớ lại cảnh "Tiết Lão Căn" chỉ đường cho tôi, và ông ta xoa xoa vùng da trên má ...

Rõ ràng, đây là một cái mặt nạ!

Ánh mắt Trương què rơi vào lòng bàn chân tôi, thần sắc ông nghiêm túc hẳn lên.

Tôi cũng đang suy nghĩ.

Không nghi ngờ gì nữa, thầy Không muốn gϊếŧ tôi.

"Tiết Lão Căn " đang giúp tôi và Trương què.

Vậy thầy Không rốt cuộc là ai? Tại sao lại phải gϊếŧ tôi?

Đơn thuần là bởi vì bé gái muốn gϊếŧ tôi? Ông ta liền giúp đỡ?

Làm sao có thể đơn giản như vậy!?

Còn nữa, "Tiết Lão Căn " này là ai đây?

Trong lúc suy nghĩ, thời gian trôi qua rất nhanh.

Xe đi vào thị trấn và dừng lại trước cửa nhà tôi.

Tôi và Trương què vừa xuống xe, bỗng nhiên, từ phía sau lại vang lên một tiếng "ôi".

Trương què và tôi đồng thời quay đầu nhìn lại.

Người lái xe thò nửa người ra ngoài cửa sổ xe, khuôn mặt của anh ta không có biểu hiện gì, môi khẽ nhăn một cái: "Trương què, đã đến giờ.”

Sắc mặt Trương què đột nhiên biến đổi!

Trong lòng tôi lạnh lẽo, lưng tôi gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tiếng gà trống gáy chợt vang lên!

Bầu trời đêm tối tăm nhuốm một chút ánh sáng trắng.

Người lái xe giật mình, lắc lắc đầu.

Thần sắc anh ta trở nên bình thường, cười cười, lại nói một câu với Trương què.

"Chú Trương, ba tôi đã mấy lần nghĩ đến chuyện uống rượu với chú, ngày mai có thời gian sẽ tới!"