Chương 23: Đánh cược mạng của cậu

Lúc này, Trương què chống người ngồi dậy, nói là mình không sao.

Sau đó ông quay đầu lại nhìn Ân Oanh, ánh mắt thẳng tắp.

Ân Oanh có chút bất an trốn sau lưng tôi.

Tôi lập tức giới thiệu, đây là Ân Oanh mà tôi đã nói với ông.

Trương què mỉm cười.

Nhưng khuôn mặt ông đầy những vết rỗ, cùng với dáng vẻ bệnh hoạn thế này, trông ông giống như một con ma đang cười.

Mặt Ân Oanh trở nên trắng bệch.

"Chúng ta đi ra ngoài nói." Trương què vỗ ngực nhìn về phía cửa.

Những lo lắng trong lòng tôi không hề nguôi ngoai, trước tiên tôi dẫn Ân Oanh ra khỏi phòng, đi vào nhà chính

Ân Oanh vỗ vỗ vào bộ ngực căng phồng của mình.

Cô ấy thận trọng hỏi tôi: "Vừa rồi chú Trương nôn ra cái gì vậy?"

Tôi tạm thời không trả lời.

Trương què từ trong nhà đi ra.

Ông cười nói: "Không đi bệnh viện, bệnh vặt thôi, qua một đêm là ổn."

Nhưng khuôn mặt Trương què vẫn rất khó coi.

Ân Oanh đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, nhưng trên trán vẫn đổ rất nhiều mồ hôi.

Hiển nhiên, cô ấy vẫn sợ Trương què.

"Hồng Hà, chú phải đi ra ngoài một chuyến, con ở lại với bạn gái nhỏ một lát, nhớ kỹ, cô ấy tốt nhất nên rời đi trước khi trời tối." Sau khi Trương què nói xong, ông vỗ ngực, lảo đảo đi ra ngoài.

Tôi vốn muốn gọi Trương què lại.

Nhưng không biết từ lúc nào, Ân Oanh đã kéo tôi lại, cô ấy rõ ràng càng sợ hãi hơn, móng tay của cô ấy sắp đâm sâu vào da thịt tôi làm tôi không thể kêu lên, và cũng không thể đuổi theo.

Trương què nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tôi....

"Chú Trương của anh ... Lúc nào cũng đáng sợ như vậy sao?" Ân Oanh lại hỏi một câu, vẻ mặt cô ấy rõ ràng rất ngượng ngùng.

Tôi gãi đầu cười gượng gạo, nói là trước ngày hôm nay thì ông vẫn ổn.

Nhưng lời nhắc nhở của Trương què lại càng khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Sau khi do dự một lúc, tôi lại nói với Ân Oanh: "Ân Oanh, nếu không thì anh tiễn em về, đợi sự việc giải quyết xong, anh sẽ đến tìm em, xin lỗi em."

Ân Oanh có vẻ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mím môi gật gật đầu.

"Em sẽ tự ngồi xe .... Anh nên đi gặp chú Trương của anh đi..."

Ân Oanh đột nhiên nhón chân và chạm nhẹ vào giữa môi tôi.

Cảm giác mềm mại này khiến tôi ngây người

Mặc dù tôi và Ân Oanh yêu nhau đã lâu.

Nhưng chúng tôi vẫn đều tuân thủ nghiêm ngặt một giới hạn.

Gia đình của Ân Oanh rất nghiêm khắc, tôi luôn cảm thấy sau này tôi phải cõng xác, cho nên tôi không dám vượt quá giới hạn, tôi sợ rằng hai chúng tôi sẽ không có kết quả.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc gần gũi và thân mật như vậy....

Chờ tôi hoàn hồn, Ân Oanh cũng đã đi ra cửa.

Tôi nhanh chóng đuổi theo cô ấy, nắm lấy tay cô ấy và nói rằng tôi muốn đưa cô ấy đến nhà ga.

Nhưng Ân Oanh lại đỏ mặt giãy ra, cô ấy bảo tôi đừng xúc động, cô ấy luôn cảm thấy thân thể chú Trương của tôi không ổn lắm, ho như vậy, làm sao có thể không sao, tôi phải nhanh chóng tìm chú ấy, tốt hơn hết là nên đến bệnh viện.

Cô ấy không còn giận tôi nữa, chờ tôi rảnh rỗi thì đi tìm cô ấy.

Những gì cô ấy nói khiến tôi rất lo lắng cho Trương què.

Ngoài ra, cô ấy còn nói cô ấy đã không còn tức giận nữa làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra.

Tôi không có ý muốn tiễn Ân Oanh đi.

Chỉ là liên tục dặn dò cô ấy phải nhanh chóng rời khỏi thị trấn.

Chú Trương chưa bao giờ nói dối gạt người, ông nói trên thị trấn không yên ổn, nhất định sẽ không yên ổn.

Ân Oanh tất nhiên là hiểu rõ, cô ấy lại ôm lấy tôi trước khi nhanh chóng rời đi.

Chẳng mấy chốc, Ân Oanh biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi lập tức gọi điện thoại cho Trương què để hỏi ông đang ở đâu.

Kết quả là, điện thoại đã được kết nối, và bên kia cũng không phải là Trương què, mà là một người phụ nữ.

Giọng nói của người phụ nữ rất mềm mại, nói là Trương què đang giác hơi, hỏi tôi có chuyện gì không?

Tôi: "..."

Tôi đã nghe được câu này, đây không phải là quả phụ mà mọi người nói đúng không?!

Trước đây Trương què vẫn thường lẩn thẩn ở nhà quả phụ đó.

Vậy là vừa mới không thở nổi, là đã đến ở với quả phụ đó?!

Một lúc sau, tôi không nghẹn ra nổi một câu, bèn cúp điện thoại.

Về tới nhà, tôi lại không yên tâm.

Đã là thời điểm quan trọng như vậy, Trương què vẫn còn tâm trí để tìm người yêu của mình. . .

Sau khi đi tới đi lui hai lần, tôi do dự một lúc rồi bước vào phòng Trương què.

Tôi muốn nhìn miếng thịt có mùi xác thối mà ông đã nhổ ra....

Kết quả là, trên mặt đất sạch sẽ, hẳn là vừa rồi Trương què đã dọn dẹp trước khi ra ngoài....

Tôi đang muốn đi tìm nên đi lục trong thùng rác.

Nhưng không có gì trong thùng rác cả, vậy thịt đã đi đâu?

Hơn nữa, Trương què sao có thể ăn được thứ đó?

Tôi vừa nghĩ đến đây thì bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, cùng tiếng gậy gộc chạm vào mặt đất.

Tôi ngay lập tức quay lại, ra khỏi phòng.

Hai bước đi vào đại sảnh.

Có một người đàn ông đang đứng trong phòng.

Đây là một ông già nhỏ con khoảng một mét sáu.

Ông ta có gương mặt chữ quốc, lưng hơi gù và các nếp nhăn trên mặt nhiều đến mức đủ để kẹp chết con ruồi.

Chẳng qua ông ta lại rất sạch sẽ, rất gọn gàng.

Tay phải của ông ta cầm một cây gậy trúc có treo một mảnh vải.

Trên mảnh vải viết mấy chữ.

"Kiếp trước kiếp này hỏi mười chiêu bói toán, họa phúc cát hung nương vào địa thư ngũ tuyệt."

Chỉ cần liếc nhìn một cái, tôi đã có cảm giác như ánh mắt của ông ta trông quen quen.

Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể của tôi run lên.

Tôi chắc chắn rằng tôi chưa từng gặp ông ta!

Nhưng ông ta chính là ông thầy bói già canh ở cửa mà Ân Oanh đã nói!

Ông ấy cũng là người đã đặt tên cho tôi và nói với Trương què là ông sẽ gặp họa lớn ở tuổi sáu mươi hai!

Hơi thở của tôi đột nhiên trở nên gấp gáp.

Ông thầy bói kia lại chỉ gật đầu, khô khốc gọi tôi một câu.

"Tưởng Hồng Hà." Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi rất nhiều, tôi nhanh chóng đáp một tiếng có.

Ông thầy bói lại nhìn tôi từ trên xuống dưới, cây gậy trúc trong tay chạm đất.

Ông ta híp mắt nói: "Thời gian, sắp tới rồi, nói cho Trương què, sợ thiên mệnh khó trái."

"Tắm rửa thay quần áo, yên lặng chờ cái chết đến." Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi, ý của ông thầy bói già này có nghĩa là Trương què sắp chết rồi?!

Tôi nổi giận, bước về phía trước, nắm lấy cổ tay ông ta!

Tròng mắt tôi trừng đến tròn xoe, tôi nhìn chằm chằm vào ông ta và buột miệng thốt ra.

"Ông đang nói nhảm!", ông thầy bói già lại ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Nghịch thiên cải mệnh, Thành, thì tham sống sợ chết; bại, thì chết không có chỗ chôn."

Tôi: "..." Tay ông ta run lên, tôi chỉ cảm thấy hổ khẩu run rẩy, cả bàn tay tê dại, không còn cách nào tôi đành phải buông ông ta ra.

Ông ta nhàn nhạt nói: "Cậu định đánh cược mạng sống của mình vì một người sắp chết sao?"

Tôi tức giận, nghiến răng nói: "Chú Trương sẽ không chết, thời gian còn chưa tới, cho dù tới trước hạn thì chú ấy cũng sẽ không chết!"

Không phải là tôi không muốn tôn trọng ông thầy bói già này.

Dù sao ông ta cũng đặt tên cho tôi và bói mệnh cho Trương què.

Nhưng bây giờ ông ta lại mở miệng nói Trương què là người sắp chết. . .

Làm sao tôi có thể vui vẻ chào đón ông ta cho được đây?

Nhưng điều khiến tôi càng khó chịu hơn là ngay cả khi tôi mắng như thế này, ông ta vẫn không rời đi.

Ông ta thậm chí còn cứ nhìn tôi và cười.

Người bình thường chỉ cười một lần rồi thôi, nhưng ông ta cứ cười mãi không ngừng, nhìn mà khiến người ta sởn hết cả gai ốc.