Chương 24: Có người giúp cậu cũng muốn hại cậu

Quần áo sau lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tôi không thể nhịn được nữa, tôi chỉ muốn mắng ông ta một tiếng đồ thần kinh.

Ông thầy bói già lại dọng cây gậy trúc xuống đất thêm ba cái, rồi quay người bước ra ngoài phòng.

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì ông ta dừng lại và quay đầu lại nhìn tôi.

Ông ta không còn cười nữa, thay vào đó là vẻ mặt cứng ngắc, nói: "Tưởng Hồng Hà, nếu như cậu muốn giúp một kẻ hấp hối sắp chết, tôi sẽ nhắc nhở cậu một câu." "

"Cậu muốn Trương què sống, nhưng ông trời muốn ông ấy chết, chống lại ông trời, không ai có thể giúp được cậu, người đến giúp cậu cũng chỉ muốn hại cậu."

"Cậu hãy cảnh giác cao độ, ban đêm, đi đường cẩn thận."

Sau khi ông thầy bói nói xong liền bước ra ngoài cửa.

Tôi đứng thẩn thờ hồi lâu mới hoàn hồn lại.

Tôi hiểu lời ông ta nói.

Mặc dù bây giờ tôi càng muốn mắng ông ta nhiều hơn.

Nhưng trong lòng tôi đang bị một tảng đá đè ép.

Ông ta nói rất đúng....

Liệu rằng, Trương què thật sự không sống nổi?

Tôi siết chặt nắm đấm, hít thở nặng nề.

Ông không thể nào có chuyện được. Tôi chỉ có một người thân duy nhất là ông thôi.

Ông đã nuôi tôi lớn, bây giờ dù có liều cái mạng này, tôi cũng phải giúp ông!

Huống hồ, Trương què đã nói, chuyện này cũng không phải là không có biện pháp!

Tôi không thể chịu đựng được nữa bèn gọi lại cho Trương què.

Lần này ông nhận điện thoại.

"Bạn gái nhỏ đi rồi à?" Trương què nói, chẹn họng tôi trước.

Tôi cố gắng ổn định tâm trí của mình hết mức có thể, nói là cô ấy đã đi rồi.

Sau đó, tôi nhanh chóng nói về chuyện ông thầy bói kia đến với ông.

Trương què trầm mặc một hồi, ừ một tiếng.

Nhưng tôi không thể không sốt ruột, hỏi khi nào ông về?

Trong lúc ngập ngừng, tôi nhắc đến từ xác chết giả.

Bởi vì lúc đó Trương què đã nói, là cần người cõng xác chết giả của ông và đưa ông đi chôn.

Đây là biện pháp giải quyết!

"Trước khi trời tối sẽ về, chú muốn chuẩn bị một vài thứ." Trương què cuối cùng cũng lên tiếng.

Tôi đang định nói sẽ đi cùng với ông thì Trương què đã cúp điện thoại.

Tôi gọi lại, nhưng ông không nhận.

Sau đó, thời gian trôi qua rất chậm, tôi như kiến bò trên chảo nóng, ở trong nhà đi tới đi lui.

Ân Oanh gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi có đi bệnh viện không?

Tôi trả lời cô ấy là không có đến bệnh viện, có một chuyện khác đang cần được giải quyết, giải quyết xong sẽ ổn thôi.

Sau khi Ân Oanh trả lời một chữ "Được!", lại câu được câu không trò chuyện với tôi một hồi, hỏi tôi về những chuyện trước kia.

Sau khi lơ đãng trò chuyện với cô ấy vài câu, tâm trí tôi bình tĩnh hơn một chút.

Nhớ lại, trước kia Trương què đã dạy tôi.

Tâm phải tịnh.

Nếu cõng xác mà tâm không yên, xác chết nằm trên lưng người cõng xác, ba ngọn đèn sẽ dễ dàng bị thổi tắt.

Người cõng xác bị quỷ nhập vào người, chắc chắn phải chết.

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Quan tâm sẽ bị loạn, tôi thực sự đã phạm phải điều cấm kỵ lớn nhất của người cõng xác !

Tôi thở hổn hển nặng nề, sau một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng ổn định tâm trí hơn một chút.

Nói chuyện với Ân Oanh nhiều hơn có thể giúp tôi bình tĩnh lại.

Trong lúc bất tri bất giác, một giờ đã trôi qua.

Ân Oanh nói cho tôi biết cô ấy đã đến thị trấn rồi, giờ cô ấy về nhà trước nên không nói chuyện với tôi nữa.

Tôi cất điện thoại, bụng cồn cào, liền đi phòng bếp làm chút gì đó để ăn.

Sau khi bưng đồ ăn trở lại nhà chính, thì thấy Trương què đã về rồi.

Ông đeo cái một bao lớn quấn quanh eo, bên trong căng phồng, dưới đáy bao có máu đang rỉ ra.

Tôi đặt thức ăn xuống và gọi chú Trương.

Trương què vứt cái bao xuống đất, móc ống đựng thuốc lá ra, châm điếu thuốc bên trong rồi rít một hơi dài.

Tôi vội bảo ông đừng hút thuốc nữa, vừa rồi đã ho như thế? Còn hút cái gì nữa?

Trương què ngồi xổm trên mặt đất, mở cái bao ra.

Ông nói tôi không hiểu đâu, thuốc lá này là thuốc, càng ho càng phải hút thuốc, hút một điếu sẽ hết ho."

Tôi: "..."

Câu nói này của Trương què thực sự khiến tôi không phản bác được.

Nhưng điều làm cho da đầu tôi tê dại là thứ bên trong của cái bao này.

Đây thực sự là một tấm da mèo!

Lớp da đen tuyền được xếp chồng lên nhau, lớp da trên đầu con mèo dày hơn một chút, tôi không biết làm sao mà lột ra được, mà còn còn có cả mắt và răng...

Nhìn vào không biết có bao nhiêu tấm da trong đó...

Tôi không quan tâm đến việc Trương què hút thuốc lá, tò mò hỏi: "Chú Trương... Chú đã gϊếŧ hết mèo trong thị trấn à?"

Trương què lắc đầu.

Câu tiếp theo của ông càng kinh người hơn.

"Trong trấn không có nhiều mèo mun như vậy đâu, mấy năm nay chú đã nhờ người ta chuẩn bị, là mèo mun được nuôi khắp mọi nơi đấy." Ông nhìn chằm chằm tấm da mèo đen kia nói: "Không ngờ, thật sự đến sớm, nhưng chú đã chuẩn bị từ sớm, cho nên thật sự không đến mức ngồi chờ chết đâu."

Tôi cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập loạn cào cào của mình.

Nhưng nghe Trương què nói đã chuẩn bị từ lâu, tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Ông đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, bảo tôi ngồi xuống và ăn chút gì đó trước, sau đó, tôi phải giúp ông khiêng quan tài về.

Tôi không kìm được sự tò mò, liền hỏi ông, cụ thể phải làm gì? Chuẩn bị cái gì?

Ông không nói rõ cho tôi, làm tôi khó có thể bình tĩnh nổi.

Trương què gõ nhẹ ống đựng thuốc lá xuống bàn hai lần, gõ tàn thuốc bên trong văng ra ngoài.

Im lặng một lúc, ông mới nói với tôi cách để tránh kiếp nạn này là dùng một xác chết làm giả, chết thay cho ông.

Chỉ cần ông vừa chết, bách quỷ sẽ chuyển từ bao vây nhà sang bao vây xác chết.

Sau đó cõng xác của ông lên núi chôn trong quan tài, bách quỷ sẽ canh giữ phần mộ, muốn phá mộ mà vào...

Mèo mun sẽ ăn quỷ, chúng bị lột da sống, oán khí không tiêu tan, bị cột trên quan tài.

Tất cả quỷ đến gần đều sẽ bị nuốt chửng, không cách nào vào trong quan tài được.

Bằng cách này, là có thể giấu trời để đi qua biển lớn!

Tôi càng ngạc nhiên hơn.

Xác chết giả, muốn cái giả làm lẫn lộn cái thật?

Vậy làm sao mới có thể lấy cái giả làm lẫn lộn cái thật được?

Hai người có thể giống nhau như đúc ư?

Tôi lập tức nói với Trương què những thắc mắc của mình.

Trương què nói cho tôi biết, lừa gạt người chết không chỉ dựa vào ngoại hình mà còn dựa vào hơi thở, ông đã nuôi một xác chết được 5 năm, xác chết đó có tinh, khí và thần [1] hoàn toàn tương tự ông.

[1] Dân gian Trung Quốc có câu – Tự nhiên có ba thứ quý là mặt trời, mặt trăng và các vì sao; con người có thứ quý là tinh, khí và thần.

Ông sẽ để tôi đưa xác chết về nhà và bắt đầu chuẩn bị tang sự.

Tuy nhiên, khi việc tổ chức tang lễ bắt đầu, ông không thể xuất hiện nữa.

Một khi ông xuất hiện, bách quỷ sẽ phát hiện ra đây là một trò lừa bịp, sẽ làm cho toàn bộ trấn Bát Mao bị dịch tả, còn ông sẽ bị lột da và rút xương mới chịu bỏ qua.

Do đó, tôi phải xử lý vấn đề này một mình.

Nói xong, Trương què lại ho hai tiếng, ông hỏi tôi có sợ không? Nếu có thì bây giờ hối hận vẫn còn kịp.

Ông đã sống hơn sáu mươi năm, cũng đã đủ rồi.

Hơn nữa, ông đã nuôi lớn tôi, còn có người kế thừa tay nghề cõng xác của ông, cho dù hiện tại ông chết, ông cũng đủ vốn rồi.

Tôi chau mày, bảo ông đừng nói những lời vô nghĩa này nữa.

Tôi là người thân của ông, ông là cha ruột của tôi, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn ông chết!

Cho dù có phải liều tính mạng này, thì tôi cũng muốn đi làm chuyện này!

Trương què sững sờ một lúc lâu mới cầm điếu thuốc lên đưa lên môi.

Tôi vươn tay, lấy điếu thuốc xuống, để ông bớt hút thuốc đi, nếu không cho dù không bị quỷ hại chết thì cũng phải vào bệnh viện.

Lần này, Trương què không bướng bỉnh nữa, cũng không nói nhảm với tôi, cầm bát đũa bắt đầu ăn cơm.

Tôi cũng chấn phấn không ít, cũng bắt đầu ăn.

Trương què nói cho tôi biết thêm một số chi tiết, tôi ghi lại chép hết.

Sau khi ăn xong, ông bảo tôi đi đến cửa hàng bán quan tài, tìm Lỗ Khang để lấy quan tài về.

Ông phải đi mang xác chết giả về, hai người chúng tôi chia nhau hành động

Tôi gật đầu và chuẩn bị đứng dậy xuất phát, thì Trương què lại dặn dò tôi, bảo lúc lấy quan tài nhớ phải kiểm tra cẩn thận.

Quan tài không được rò rỉ nước, thân quan tài phải có vỏ cây, quan tài càng không được để dưới mặt đất ngoài trời để không bị nhiễm địa khí của nơi khác.

Một khi xảy ra vấn đề, vậy kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Thoáng dừng lại một chút, Trương què lại nói với tôi là chắc chắn sẽ có người đến chặn đường tôi, vì vậy tôi phải cẩn thận.

Thậm chí, người cản đường có thể không chỉ là con người!

Tôi nghi ngờ hỏi: "Không phải con người, nhưng ban ngày, không thể xác chết vùng dậy, cũng không thể có chuyện ma quái, vậy thứ gì có thể ngăn cản con chứ?"