Chương 25: Ơ, đổi nghề rồi à

Trương què lắc đầu lẩm bẩm: "Cỗ quan tài kia không tầm thường, nó được làm từ gỗ liễu trăm năm tuổi, đó là thứ tốt để nuôi xác chết, trong nhà ai chưa có tang sự, mà hiểu về thứ này đều muốn có."

Tôi nói một tiếng "Được!", lại nói với ông là tôi sẽ cẩn thận, chỉ cần lấy được quan tài, tôi sẽ không dừng lại, mà đi mang thẳng về nhà.

Trương què nhếch miệng cười cười, sau đó cúi xuống nhặt những tấm da mèo đen trên mặt đất.

Tôi rời khỏi nhà và đi thẳng về phía nam của thị trấn.

Chừng mười phút đồng hồ sau, tôi đã đến con phố cổ.

Trên con phố này bán một ít đồ cổ, ở cửa siêu thị nhỏ còn có tiền vàng mả, hương nến.

Tiệm quan tài được đặt ở cuối con đường.

Tôi đến cửa tiệm, nhưng phát hiện tiệm lại đóng kín.

Thông thường thì vào thời điểm này, cửa tiệm này chắc chắn sẽ mở cửa.

Tôi bước tới gõ cửa thật mạnh, nhưng không có ai đáp lại.

Người không có ở đây à?

Ngay khi tôi đang định tìm ai đó để hỏi, thì một người đàn ông trung niên mặc áo vải bước ra từ tiệm thuốc bắc bên cạnh.

Ông ta nhìn tôi rồi hét lên: "Tưởng Hồng Hà, lại có người chết, muốn quan tài đúng không?"

"Ừ, đúng vậy, ông biết Lỗ Khang đi đâu không?" Tôi vội vàng hỏi ông ta.

Trong thị trấn chỉ có tôi và Trương què là hai người cõng xác, nơi này rất nhỏ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cho nên tất cả mọi người đều nhận ra tôi.

Mà Lỗ Khang là ông chủ của tiệm quan tài.

Ông chủ tiệm thuốc bắc nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, nói: "Cậu không biết à?"

Tôi sửng sốt, nói tôi biết cái gì?

Ông ta thở dài nói: "Sáng nay Lỗ Khang lên núi đốn củi, vận khí không tốt, bị cây ngã đè trúng, đầu bị đập lòi cả óc, lúc này đang nằm ở nhà tang lễ không ai quan tâm đây này, tôi sợ cậu không mua được quan tài đâu"

Mặt tôi lập tức thay đổi.

Lỗ Khang thật sự đã chết?!

Y chết, vậy ai sẽ lo vụ quan tài cho Trương què đây?

Tôi không biết phải làm gì trong thời điểm này.

Ông chủ tiệm thuốc bắc lại thở dài rồi xoay người đi vào trong tiệm.

Trên trán tôi toát mồ hôi, chần chờ một lát, tôi gọi điện thoại cho Trương què trước.

Trương què nghe tin Lỗ Khang chết, dường như không có cảm xúc gì.

Ông bảo tôi cứ đẩy cửa đi thẳng vào, tiệm quan tài thường không khóa cửa, vào trong tìm một cái quan tài bằng vỏ cây rồi mang về.

Tiền, thì ông đã trả rồi.

Nói xong, Trương què liền cúp điện thoại.

Hơi thở của tôi đột nhiên trở nên gấp gáp và căng thẳng hẳn lên, tôi liếc trái nhìn phải trước khi đẩy mạnh cánh cửa.

Quả nhiên!

Đúng như lời Trương què nói, cửa tiệm quan tài không có khóa, "Két..!" một tiếng liền mở ra.

Một luồng khí lạnh mát mẻ thổi ra.

Tôi rùng mình, lập tức chui vào trong cửa, nhanh chóng đóng cửa lại.

Đang là ban ngày nhưng ánh sáng bên trong cửa hàng này không tốt.

Phía trên đầu chỉ có mấy miếng ngói thủy tinh để đón một chút ánh sáng mặt trời.

Tôi liếc nhìn quanh cửa tiệm.

Trên ba bức tường, những chiếc quan tài được xếp ngay ngắn tựa vào nhau.

Ở giữa cửa tiệm, có một đống ván gỗ, còn có một công cụ để bào ván gỗ.

Nhìn thoáng qua thì đây là những chiếc quan tài bình thường, không có quan tài nào có vỏ cây.

Bên trái có một rèm che, che một cánh cửa.

Tôi nín thở và bước thẳng tới.

Kéo rèm ra, bên trong quả nhiên còn có một gian phòng.

Ở trong đó, không có nhiều quan tài lắm.

Trên một bức tường, về cơ bản chỉ có hai chiếc quan tài được dựng thẳng.

Ở bức tường phía trong nhất, lại chỉ có một cái quan tài tựa vào.

Dưới ánh sáng yếu ớt, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy vỏ cây nhăn nhúm trên chiếc quan tài đó!

Tôi vui vẻ hẳn lên, đây chính là quan tài của Trương què!

Tôi bước thẳng đến quan tài, không chút do dự kéo nó một cái, muốn cõng nó đi!

Nhưng tôi không kéo được, giống như có cái gì đó đang móc nó lại.

Trong tiềm thức, tôi quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Đầu tôi ù lên, da đầu tôi tê dại!

Một bàn tay tái nhợt duỗi ra từ phía sau quan tài, đang cầm chặt một mảnh vỏ cây!

Thật là kỳ quái, làm sao lại có bàn tay phía sau quan tài?!

Tôi nhanh chóng lấy sừng trâu già ra, bực bội đánh lên bàn tay đó!

Khe hở giữa quan tài và bức tường vậy mà có một người rơi ra!

"Bịch!" người đàn ông nặng nề ngã xuống đất.

Đây là một người đàn ông, trên đầu có hai vết nứt, trông vô cùng đáng sợ.

Máu gần như đã chảy khô, khuôn mặt và phần trên cơ thể cũng đều là máu.

Từ trong vết thương đầu, có thể nhìn thấy phần não trắng xóa...

Nói thật, tôi sợ đến mức suýt đã tè ra quần.

Đây không phải là Lỗ Khang sao?!

Thi thể của y ... Không phải nên ở trong nhà tang lễ sao? Tại sao lại quay về tiệm quan tài!?

Điều kỳ lạ hơn nữa là tôi cảm thấy hình như Lỗ Khang vẫn còn hơi thở, miệng y đang mấp máy.

Tôi thậm chí còn sợ hãi hơn.

Người chắc chắn đã chết, tiệm quan tài này âm khí âm u, làm không tốt đợi lát nữa có thể sẽ có xác chết vùng dậy!

Tôi nhanh chóng đặt quan tài lên lưng, nín thở đi ra ngoài.

Tôi không dám quay đầu lại, bởi vì trực giác nói cho tôi biết, có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào sau lưng tôi!

Khi tôi đi đến cửa, tôi dùng chân móc vào cạnh cửa, kéo cửa mở ra.

Sau khi chui ra ngoài, tôi nghiêng người, để quan tài đè lên người tôi, tay còn lại thì kéo cửa đóng lại.

Khi cửa đóng lại, vẫn còn một khe nhỏ trên cửa.

Tôi vô thức liếc nhìn.

Đằng sau khe cửa, thi thể Lỗ Khang thẳng tắp đứng ở nơi đó.

Đôi mắt của y nhìn chằm chằm vào khe hở, giống như đang nhìn chằm chằm vào tôi!

Ở phía bên kia, đột nhiên có một giọng nói chói tai vang lên:

"Sao lại có người trộm quan tài? Không sợ nửa đêm có quỷ gõ cửa chặt đứt tay mình sao?!"

Tôi quay đầu lại thật mạnh.

Một bà già ăn xin đứng ở phía bên kia đường.

Trên khuôn mặt nhăn nheo và bẩn thỉu của bà lão, là đôi mắt hình tam giác đang nhìn tôi một cách u ám.

Bà ta cầm một chiếc đũa màu đen, gõ lên cái chén bể, phát ra tiếng "Keng!".

Tôi hạ thấp giọng, vội vàng nói: "Tôi trả tiền rồi!"

Nhưng tôi không dám nhìn vào bên trong cửa tiệm, tay lại đỡ quan tài trên lưng, rồi vội vã bước ra khỏi con phố cổ.

Quan tài đã có trong tay, tôi phải nhanh chóng trở về!

Kết quả là sau lưng liên tục truyền đến tiếng cười quái dị.

Bà già kia còn gân giọng, the thé hét lên: "Thằng qủy nhỏ đoản mệnh cõng xác, ra đây trộm quan tài! Người ta mới chết đã bị trộm, chết cũng không nhắm mắt!"

Tôi nổi da gà khắp người, cảm thấy như có chỗ nào đó không ổn.

Người của mấy cửa hàng ven đường đều thò đầu ra xem.

Tôi không để ý, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, đạp vào một thứ gì đó.

Đột nhiên loạng choạng bước về phía trước vài bước.

Tôi phải mất một lúc mới đứng vững được nhưng tim tôi gần như nhảy ra khỏi cổ họng!

Chỉ thiếu chút nữa, tôi sẽ ngã như chó ăn bùn, và quan tài cũng sẽ rơi xuống đất.

Quay đầu lại, nhìn thứ mà mình đã giẫm phải trên mặt đất khiến tôi sởn hết cả gai ốc.

Thì ra là một con rắn nhỏ dài, đầu con rắn bị tôi đạp nhão nhoẹt, thân rắn vẫn đang cố gắng vặn vẹo.

"Gặp quỷ rồi..." Tôi run rẩy mắng một câu, cắn vào đầu lưỡi rồi lại bước ra ngoài....

Kết quả là, vừa đi liền rất kỳ quái.

Rõ ràng là ban ngày, trên phố cổ, lại có nhiều con chuột bò ra.

Những con chuột đang chạy qua chạy lại, tôi cảm thấy chúng giống như con người, đang nhìn chằm chằm vào tôi...

Thậm chí còn có một số con chuột còn lao thẳng vào chân tôi.

Tôi phản ứng nhanh, đá từng con một, một chân một con, đá bay chúng, rơi xuống đất, những con chuột đó không còn hơi thở nữa...

Mãi tới khi tôi đi ra khỏi con phố cũ mới hơi khá một chút, không còn u ám kỳ quái như trước.

Một đường thuận lợi đi về phía đông thị trấn và gần như đã đến đầu ngõ nhà tôi.

Khi đi qua một đống rác, một tiếng "Chậc chậc" truyền đến.

"Ồ, ai đây? Đã lâu không gặp, thằng con hoang ăn đồ cúng của người chết, không cõng người chết nữa, đổi sang khiêng quan tài à?"

Tôi quay đầu nhìn lại, thấy một người đi ra từ góc đường bên trái, đầu trọc, trên cổ có hình xăm, dáng người cao lớn thô kệch.

Gã còn huýt sáo với tôi.

Gã tên là Trần Đại Cường, tôi nhận ra gã ta....

Khi tôi còn học tiểu học và trung học cơ sở, gã chính là cái đồ ba gai trong trường, còn đánh tôi nhiều nhất!

Trong hai năm qua, tôi nghe nói gã đã ở tù một năm vì tội cướp tài sản, vừa mới được thả ra, là một tên lưu manh trong thị trấn.

Thường xuyên quấy rối mấy cô gái nhỏ.

Lòng tôi chùng xuống, tôi phớt lờ gã, lại bước về phía trước.

Kết quả là gã bước nhanh về phía trước, trực tiếp chặn đường tôi, vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn tôi, chửi: "Tưởng Hồng Hà, ông đây cho mày mặt mũi? Gặp ông nội Cường tao đây mà mày cũng không lên tiếng à?"

Nói xong, gã giơ tay, chọc mạnh vào ngực tôi hai cái.