Chương 3

Hoắc Dĩ Bắc nhìn về phía Kha Thần, đối với tên trợ lý này của mình.

Anh vẫn luôn rất hài lòng, không chỉ có chừng mực hơn nữa còn trung thành tuyệt đối.

Từ sau khi anh và Tạ Thầm ở bên nhau, hắn đã trong tối ngoài sáng nhắc nhở anh vài lần.

Tạ Thầm dù sao cũng còn trẻ tuổi, dã tâm bừng bừng không phải lần nào cũng có thể thuận lợi giấu kỹ.

Kha Thần tâm tư cẩn thận, đã sớm phát hiện Tạ Thầm trong ngoài không đồng nhất.

Chỉ là bản thân anh đã từng rất ngu xuẩn, vô cùng cưng chiều và tin tưởng Tạ Thầm.

“Hoắc tổng!”

Ngay khi Hoắc Dĩ Bắc nhìn qua, Kha Thần hơi căng thẳng một chút.

Nhưng vẫn nói lại một lần nữa.

“Hoắc tổng, muốn đến bệnh viện đa khoa số 5 không?”

Môi Tạ Thầm mím thành một đường thẳng tắp.

Hoắc Dĩ Bắc trầm mặc một lát, gật đầu đồng ý.

Kha Thần lập tức phấn chấn.

“Tôi đi sắp xếp ngay!”

Trái ngược lại, sắc mặt Tạ Thầm càng thêm tái nhợt.

‘Sẽ không sao đâu! Đồ của người nọ cho mình chắc bệnh viện sẽ không kiểm tra ra đâu.’

Cậu ta tự an ủi mình hết lần này đến lần khác, những vẫn có chút hoảng loạn.

“Tiểu Thầm?”

Hoắc Dĩ Bắc nhìn thấy rõ sự sợ hãi xuất hiện trong nháy mắt của Tạ Thầm, lòng cũng trùng xuống.

Một tháng sau anh chết không rõ nguyên nhân, quá trình chết rất đau đớn.

Bên người chỉ còn một mình Tạ Thầm.

Lúc ấy Tạ Thầm cho rằng anh đã chết, vui sướиɠ gọi điện cho người khác.

Nhưng không ngờ lúc ấy anh lại còn một hơi thở.

Tạ Thầm sợ anh đi đến bệnh viện như vậy, chắc chắn việc anh suy yếu một cách khó hiểu không thể thoát khỏi sự liên quan tới cậu ta.

Chỉ là Tạ Thầm còn có tác dụng, Hoắc Dĩ Bắc không định vạch trần cậu ta nhanh như vậy.

“A Bắc, em hơi khó chịu.”

Hàng năm Tạ Thầm đều mang một bộ dạng bệnh tật, trước kia Hoắc Dĩ Bắc đau lòng cho cậu ta.

Cái gì tốt cũng đều mang về cho cậu, hiện tại…

“Nếu vậy thì em về nhà chờ anh trước đi.”

Chờ đến lúc Kha Thần sắp xếp cho Hoắc Dĩ Bắc đến bệnh viện xong, trở về bèn bị Hoắc Dĩ Bắc sai đi làm nhiệm vụ mới.

Bảo hắn đưa Tạ Thầm về nhà an toàn.

Kha Thần vừa nghe lập tức nhíu mày lại, có điều Hoắc Dĩ Bắc lại vỗ bả vai hắn.

Lại cường điệu thêm một lần nữa.

“Đem Tiểu Thầm về nhà ‘an toàn’.”

Hoắc Dĩ Bắc đưa lưng về phía Tạ Thầm, không cần bày ra thái độ khi đối mặt với Tạ Thầm nữa, Kha Thần nhìn thấy rõ rành rành.

Hắn vốn dĩ thận trọng, lập tức có suy đoán trong lòng, chẳng qua bị Tạ Thầm ở bên kia nhìn chằm chằm.

“Đã rõ, Hoắc tổng.”

Nên hắn chỉ nâng mắt kính, vẫn là bộ dạng giải quyết việc chung.

“Tạ tiên sinh, mời.”

Ý định ban đầu là dùng việc thân thể không thoải mái để Hoắc Dĩ Bắc đánh mất ý định đi bệnh viện kiểm tra.

Không ngờ lại biến khéo thành vụng, trái lại mình còn không thể đi cùng.

Nếu cậu ta đi theo bọn họ thì còn có thể theo dõi một chút.

Trong lòng âm thầm sốt ruột, Tạ Thầm kéo tay áo Hoắc Dĩ Bắc.

“Hay là em đi cùng anh nhé?”

Nói xong thì hơi ngừng lại một chút, phất phất hai bên tóc mai.

“Không cần đâu, em về nhà nghỉ ngơi một chút trước đi, đợi anh bận xong chỗ này rồi về ngay.”

Hoắc Dĩ Bắc cao hơn Tạ Thầm không ít, dùng góc nhìn từ trên xuống lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của Tạ Thầm.

Nhưng thật ra giọng điệu vẫn ôn hòa như trước.

Tạ Thầm ngấm ngầm ảo não trong lòng, sớm biết vậy đã không dùng chiêu thân thể không thoải mái này.

Cậu ta hết lần này đến lần khác quên mất việc Hoắc Dĩ Bắc quan tâm mình.

Tạ Thầm được Kha Thần lái xe nơi hai người đang sống.

Hoắc Dĩ Bắc cũng đinh đi bệnh viện kiểm tra một phen thật.

Anh đoán rằng Tạ Thầm hẳn là đã động tay động chân trên người anh, dẫu sao Tạ Thầm đã từng là người mà anh tin cậy nhất.

“Cố viện trưởng có thể tới bệnh viện đa khoa số 5 của chúng ta, thật sự là…”

Phó viện trưởng xoa xoa bàn tay, trên trán đều là mồ hôi.

Viện trưởng vừa đi công tác bên ngoài, phía trên lại có người tới.