Chương 4

So với bệnh viện đa khoa số 5 của bọn họ thì tên tuổi của viện trưởng bệnh viện ở thủ đô thật sự quá dọa người.

Hơn nữa vị Cố viện trưởng này tuổi tác còn không lớn.

Điều này có nghĩa là hắn vẫn còn khả năng vô hạn.

Cố Kỳ tới Vân thành là để làm việc, nửa năm trước đàn anh của hắn nói là tới Vân thành dưỡng lão, vừa đi là bặt vô âm tín.

Trời mới biết 30 tuổi đã muốn dưỡng lão, làm những người phải phấn đấu đến 70 tuổi mới có thể về hưu sẽ nghĩ như thế nào?

“Phó viện trưởng không cần căng thẳng, hôm nay tôi tới là vì việc riêng, tôi muốn tìm bác sĩ Liễu Diệc Thanh của khoa xét nghiệm chất độc.”

Hoắc Dĩ Bắc đã làm xong phần lớn các kiểm tra, các hạng mục kiểm tra đều cho thấy thân thể anh thật sự khỏe mạnh không có bất kỳ dị thường nào.

Bởi vì đơn báo cáo của anh gần như là kiểm tra toàn diện thân thể, lúc lấy báo cáo bác sĩ nội khoa đã kiến nghị anh có thể đến khoa xét nghiệm chất độc thử.

“Bác sĩ Liễu có y thuật cao siêu, nếu thật sự không thể phát hiện ra chất độc trong thân thể qua sàng lọc, thì máy móc của bác sĩ Liễu nhất định có thể giúp cậu.”

Cho nên bây giờ anh đang đứng trước cửa khoa xét nghiệm chất độc.

Vốn dĩ anh cho rằng chính mình sẽ là người bênh duy nhất.

Không ngờ sau khi đẩy cửa bước vào lại thấy một người đàn ông có gương mặt tuấn mỹ.

Mà bác sĩ Liễu đang nói chuyện cùng với người đàn ông đó.

“Bác sĩ Liễu.”

Hoắc Dĩ Bắc tưởng người đàn ông kia cũng là người bệnh của bác sĩ Liễu, chân bước vào phòng khựng lại.

“Anh có thể vào, nhớ đóng cửa lại.”

Bác sĩ Liễu thấy người bệnh tới, biểu cảm lập tức biến thành chuyện nghiệp.

Hoắc Dĩ Bắc chỉ hơi tỏ ra kinh ngạc lúc mới vào cửa, hiện giờ đã chuyển toàn bộ sự chú ý lên người Liễu Diệc Thanh.

Ngay sau khi Liễu Diệc Thanh bảo anh bước vào trong, anh cũng thật sự bước vào.

Còn dựa theo yêu cầu của Liễu Diệc Thanh mà đóng cửa lại.

“Nói sơ qua tình huống đi.”

Nhìn từ góc độ bên ngoài, Hoắc Dĩ Bắc thật sự không giống người cần đến khoa xét nghiệm chất độc.

Hoắc Dĩ Bắc lại rất khẳng định anh đã bị Tạ Thầm động tay động chân.

Đáng tiếc thời gian anh quay về quá muộn, mà trước khi đó lại còn có quan hệ hết ức thân mật với Tạ Thầm.

Lúc ở nhà Tạ Thầm rất thích nấu canh, tuy rằng hương vị không thể tính là tuyệt hảo.

Nhưng anh cũng rất nể tình mà uống hết.

“Tôi nghi ngờ, tôi đã bị người khác hạ độc có thể dẫn đến chết.”

Biểu cảm trên mặt Liễu Diệc Thanh nghiêm túc lại.

Nếu thật sự như lời Hoắc Dĩ Bắc nói, đây đã là vấn đề nghiêm trọng liên quan đến hình sự.

“Sao anh lại khẳng định mình bị hạ độc? Anh có biết ai đã hạ độc cho anh hay không?”

Liễu Diệc Thanh hỏi hai vấn đề mấu chốt.

“Tôi biết.”

Liễu Diệc Thanh nói Hoắc Dĩ Bắc trước tiên hãy nằm xuống giường bệnh để kiểm tra.

“Đàn em, giúp anh kiểm tra khả năng tiếp xúc của vị tiên sinh này đi.”

Còn Liễu Diệc Thanh thì phải chuẩn bị thật tốt tất cả các máy móc dùng để kiểm tra.

Cố Kỳ không từ chối, vóc người của cậu thoạt nhìn gầy hơn Hoắc Dĩ Bắc không ít.

Nhưng chiều cao khoảng 1m9 thì lại nhỉnh hơn Hoắc Dĩ Bắc.

“Cởϊ qυầи áo ra, sau đó nằm ngửa trên giường kiểm tra.”

Cố Kỳ đi đến trước mặt Hoắc Dĩ Bắc, bảo anh cởϊ qυầи áo trên người ra sạch sẽ.

Hoắc Dĩ Bắc chưa bao giờ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt người khác như vậy.

Dù động tác vẫn không tạm dừng một chút nào, cởϊ qυầи áo cũng rất nhanh nhẹn.

Nhưng Cố Kỳ vẫn phát hiện Hoắc Dĩ Bắc đã đỏ bừng lỗ tai.

Cũng may trời sinh tính tình cậu đã ôn hòa, nhìn cũng cho Hoắc Dĩ Bắc mặt mũi, chỉ coi như không nhìn thấy gì.

Lúc Hoắc Dĩ Bắc đưa lưng về phía cậu bò lên giường bệnh, ánh mắt của Cố Kỳ nháy mắt tập trung lại, rồi cúi đầu sửa sang bao tay y tế vừa mới đeo lên.

“Hức!”

Bị bàn tay xa lạ chạm vào bộ vị mẫn cảm, ánh mắt Hoắc Dĩ Bắc đảo quanh không dám nhìn mặt Cố Kỳ quá lâu.

“Hơi lạnh.”

Cố Kỳ dừng tay một chút, đeo lên bao tay y tế, cậu dùng thuốc khử trùng rửa tay như bình thường, hiện giờ trên tay không còn lại hơi ấm nên sẽ lạnh một chút.

Hoắc Dĩ Bắc hơi nhấp môi, muốn nói không phải vì ngón tay Cố Kỳ quá lạnh, nhưng anh đã nói không nên lời, bởi vì thân thể anh quá nhạy cảm với sự đυ.ng chạm.

Sau khi kiểm tra khả năng tiếp xúc xong, Hoắc Dĩ Bắc cảm thấy vô cùng gian nan.

Bàn tay ngao du trên người anh dần dần trở nên ấm áp.

Chẳng qua là kiểm tra thông thường, lại làm thân thể anh vừa xấu hổ vừa căng thẳng.