Chương 4.1

Tạ Hành Oanh bị đẩy vào giữa giường, bờ vai gầy gò co rúm lại, nước mắt sợ hãi rơi xuống, tức giận nức nở: “Đi hỏi Tạ Nguyên Xuyên... ô ô, tôi không có lấy của anh..."

Gia đình Khương gia cần nhất chính là tiền, Khương Hạnh không lạ gì về điểm này, nhưng muốn tu bổ bớt tính tình ngỗ ngược của cô, ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cô đã dám hành hung chồng mình.

Chưa bao giờ nghe nói đến chuyện nực cười như vậy, nếu cô làm ầm lên, anh sẽ để mặt vào đâu?

Anh cụp mắt xuống liếc nhìn mái tóc đính đầy châu của cô, gõ gõ ngón tay rồi đi đến viền cổ của chiếc hôn phục, cười nhạo: "Cô hiện tại đang mặc cái gì không phải của Khương gia ta? Tại sao lại cùng cha cô liên thủ chơi trò chơi này?"

Tạ gia ở Vân Kinh là thế gia trăm năm không giả, nhưng theo Vãn Thanh diệt vong, đã sớm chỉ còn lại cái danh, Tạ Nguyên Xuyên lại chỉ lo ăn chơi đàng điếm, của cải đã bị vét sạch, Tạ Hành Oanh ở Vân Kinh ăn mặc còn kém xa hộ Đại Thương.

Cô ở Tạ gia cũng không được vui vẻ mấy, Tạ Nguyên Xuyên chỉ ước đuổi cô ra khỏi cửa, của hồi môn keo kiệt không nói, áo cưới cũng làm ẩu, ngày cô đến Lê Châu, vốn muốn nháo rồi chạy.

Cho đến khi nhìn thấy Khương gia vì cô mà chuẩn bị quần áo cùng với mấy hộp trang sức hoa lệ, so với thứ Tạ gia chuẩn bị thì tinh xảo gấp trăm ngàn lần, cô sinh lòng vui mừng, không nỡ từ bỏ, mới cố gắng đợi đến ngày đại hôn.

Nghe thấy lời này của Khương Hạnh, Tạ Hành Oanh lầm tưởng anh muốn cướp đi, trong nháy mắt nghẹn xuống tiếng khóc, cảnh giác nhìn chằm chằm anh, hai bàn tay nhỏ bé che búi tóc ở giữa ngọc châu, lớn tiếng nói: “Đây là của tôi! Là các người tặng cho tôi!”

Giọng nói trong trẻo vô cùng, không còn bộ dáng yêu kiều khóc thút thít vừa rồi, nước mắt cô uốn lượn trên mặt, mắt hạnh tròn xoe sáng ngời, đuôi mắt vểnh lên, hồn nhiên giống như một con mèo nhỏ bảo vệ thức ăn.

Bóng đèn đan xen ánh nến, Khương Hạnh bị khuôn mặt xinh đẹp linh động của cô hấp dẫn, anh bình tĩnh nhìn cô một lúc, đột nhiên cười ra tiếng, đáy mắt đầy ác liệt muốn tràn ra: “Những thứ này là cho Thiếu phu nhân Khương gia, cô phải không?”

Tạ Hành Oanh ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Hừ, dù sao cũng là của tôi.”

Đầu ngón tay cô nắm lấy mặt giường, đột nhiên phát hiện ngực mình thật lạnh, Khương Hạnh đẩy cổ áo cô ra, cất cao giọng nói: “Được, vậy bây giờ cô nên thực hiện nghĩa vụ của Thiếu phu nhân.”