Chương 7: Trừng Phạt

Tác giả: Tiêu Dao Tự Vân

Tiêu Linh không nhớ nổi mình về ký túc xá bằng cách nào. Chỉ biết vừa về cô liền ngủ một mạch tới tối, bỏ luôn cả buổi học.

Lúc tỉnh dậy cô cứ ngỡ mọi việc phát sinh đêm qua chỉ là một giấc mơ, một... ác mộng.

Nhưng không để cô mơ mộng bao lâu thì nhận được cuộc gọi từ số lạ. Tinh thần Tiêu Linh uể oải nên không nhận.

Sau ba bốn lần gọi không người bắt máy, liền có tin gửi đến. Tiêu Linh liếc nhìn thử, xong cô hối hận.

【 Học tỷ, hiện tại tôi muốn chơi chị. Cho chị nửa tiếng đến điểm hẹn. 】

"Ting", một vị trí gửi tới.

【 À mà, nhớ lưu số tôi vào đấy. Nếu sau còn như hôm nay không nghe máy, tôi sẽ chỉ cho chị mười phút để gọi lại, không thì... Học tỷ hiểu mà, phải không? 】

Bàn tay Tiêu Linh cầm chặt điện thoại, các khớp xương trắng bệt.

Sáng nay biểu tình của Diêm Kỳ không giống như nói đùa. Nếu cô không đồng ý, cậu thật sự sẽ đăng mọi thứ đó lên web.

Giờ cô, đi hay không đi đây?

Nếu đi, chẳng khác gì chấp nhận thành đồ chơi của cậu?

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Tiêu Linh, Nhã Hân vừa mở cửa bước vào liền giật mình, vội vã lại gần ngồi cạnh lau nước mắt cho cô.

"Làm sao vậy, làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu, nói ra tớ thuê người tẩn tên đó một trận. Không, phải tẩn cho vài trận mới đúng, dám làm bạn của Nhã Hân tớ khóc!"

Nhìn cô gái trước mặt đang dỗ dành mình, Tiêu Linh lại không thể dâng lên một chút oán hận nào với người kéo cô vào quán bar, khởi đầu của mọi chuyện.

"Nhã Hân..."

"Ơi, tớ đây. Đừng khóc, tớ đau lòng." Nhã Hân thở dài ôm Tiêu Linh vào ngực vỗ vỗ lưng cô an ủi. Cô ấy vốn là đến hưng sư vấn tội nhưng sáng thì thấy người ngủ, tối thì thấy người khóc. Cô ấy sao còn trách bạn bỏ mình ở lại quán bar một mình được?

Tiêu Linh cắn môi, thầm nghĩ muốn phản kháng nhưng chưa được vài phút liền từ bỏ, cô không dám.

"Nhã Hân, tớ muốn ở một mình."

"Ơ, à được. Vậy cậu..." Cũng không biết khuyên bạn mình thế nào, Nhã Hân gãi đầu "Cậu ngủ ngon, mình qua phòng Tuyết Vy."

Tuyết Vy là bạn cô ấy ở phòng đối diện, chỉ có một người. Cô quản lý cũng rất ít khi kiểm tra nên hầu như mọi người đều không ngủ theo phòng được sắp xếp.

"Ừm."

Chờ cửa phòng đóng lại cũng đã gần đến thời gian hẹn. Tiêu Linh cắn môi tự nhủ, "Chắc không đâu, mình... mình chỉ lỡ hẹn một lần.

------------------

Khách sạn phòng tổng thống

Diêm Kỳ mặt mày âm trầm nhìn cửa phòng, đã qua thời gian hẹn nửa tiếng vậy mà cô dám không đến.

Cậu vừa rồi còn nghĩ, còn biện hộ lý do cho cô vì sự cố nhỏ nào đó nên chậm chạp chưa đến. Nhưng giờ... e là người nào đó muốn trốn cậu đi?

Diêm Kỳ đứng trước cửa sổ cầm máy gọi cuộc điện thoại, mơ hồ nghe được vài chữ "Đem người đến biệt thự".

-------------------

Vì ngủ cả ngày nên Tiêu Linh cảm thấy có chút đói bụng, mà giờ mới tám giờ tối vẫn còn sớm nên cô khoác áo khoác cầm túi đi ra ngoài.

Tiêu Linh gọi cả một bàn đồ ăn đầy, cứ nghĩ vì chuyện học đệ mình sẽ ăn không vô, không ngờ ăn vô rất nhiều.

Vừa nhìn thấy đồ ăn, mắt Tiêu Linh liền sáng rực, cái gì học đệ, cái gì video... đều chỉ là mây bay.

Như là thời gian được tính toán kĩ, cô vừa ăn xong người của Diêm Kỳ liền đến. Không chút do dự kéo cô vào xe, có tên vệ sĩ còn hô lên "Tiểu thư đừng cãi nhau với lão gia nữa, mau về thăm lão gia, người vào viện rồi."

Tiêu Linh ngơ ngác, đám người xung quanh thì chỉ nhìn ngó một chút rồi quay đi. Chờ đến khi cô phản ứng kịp thì đã bị nhốt trong một căn phòng xa hoa.

Cô vừa nghĩ mình bị người ta bắt cóc, nhưng nhìn lại căn phòng thì do dự. Đang lúc cô ngẫm nghĩ thì một người mở cửa bước vào, còn khoá trái cửa cười như không nhìn cô. Tiêu Linh nhìn người vừa vào phòng kia trực tiếp bị dọa sợ.

Học... học đệ!

Tiêu Linh vô thức lùi lại, ánh mắt cậu như có như không nhìn cô, dường như tâm tình đang rất tệ.

Là vì... cô không đến điểm hẹn sao? Nhưng đấy là khách sạn, cô... chỉ là cô sợ bị người bắt gặp mình ra vào mà thôi, không thể trách cô!

"Tại, tại sao cậu lại đưa tôi tới đây?"

Diêm Kỳ không trả lời câu hỏi của cô, chỉ vươn một tay về phía trước: "Lại đây"

Tiêu Linh có chút chần chừ nhưng ánh mắt cậu mang theo ý không cho chống cự nhìn chằm chằm cô, Tiêu Linh đành lê bước nhỏ chậm chạp bước tới.

Chê cô chậm chạp, Diêm Kỳ trực tiếp bước tới ôm cô vào ngực.

"Học tỷ thất hẹn. Phải phạt."

Tiêu Linh bất ngờ không kịp phản ứng bị cậu ôm vào ngực. Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng vây của cậu nhưng không thoát được, sức cậu quá lớn, cô chỉ có thể bất lực từ bỏ giãy dụa.

"Học tỷ ăn tối chưa?" Diêm Kỳ bóp bóp eo Tiêu Linh, thầm than thật gầy không có thịt, phải bồi bổ. Ừm, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu bồi bổ cô đi.

"Tôi ăn... chưa ăn."

Diêm Kỳ nhướng mày, cậu có nghe vệ sĩ thông báo nói bắt được cô ở quán ăn ven đường, đồ ăn trên bàn đã ăn hết.

Đồ chơi của cậu, không nên nói dối cậu. Đã thất hẹn còn nói dối, phải phạt gấp hai.

Tư vị đêm qua bao phê, cậu còn chưa đã thèm.

"Chưa ăn? Vậy giờ tôi cho chị ăn no." Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi.

Hả? Ăn no... nhưng cô đã ăn no rồi. Giờ ăn nữa, sợ vỡ bụng quá.

Tiêu Linh cúi đầu cắn ngón tay, có thể nói suy nghĩ của hai người trong phòng không cùng tần suất. Đều là nói về ăn, nhưng thỏ thì nghĩ nghĩa đen, sói thì nghĩ nghĩa bóng.

~~🥀~~