Chương 6.2: Nguyện Vọng Của Nàng

Lúc này, trong thư phòng.

Những tờ giấy ước nguyện vốn nên bị thiêu rụi trong lửa lại đang nằm chất chồng trên án thư.

Tâm nguyện của những phi tần khác, dù không nhìn Tiêu Cẩm Ngôn cũng đoán được là gì, đơn giản là muốn làm thái tử phi, sớm ngày được sủng ái thị tẩm, sinh hạ long chủng, mẫu bằng tử quý.

Hắn chỉ muốn xem tâm nguyện của Thẩm Sơ Vi, có chút tò mò muốn biết trong lòng nàng đang suy nghĩ những gì?

Tiêu Cẩm Ngôn đọc hai tờ giấy đầu, trong đó có một tờ là của Từ lương viện, nội dung viết hy vọng có thể sớm ngày được sủng ái, sinh hạ long chủng, ngồi lên vị trí thái tử phi.

Trong đôi mắt lạnh lùng của hắn thoáng qua một tia chán ghét, lập tức vò thành một cục ném vào rác thùng rác.

Lục Chiêu Diễn cũng đang hỗ trợ tìm tờ giấy ước nguyện của Thẩm Sơ Vi, vô tình trông thấy các tâm nguyện của những tiểu chủ khác, không khỏi xấu hổ.

Bản thân hắn không có thuật đọc tâm, vốn dĩ rất hâm mộ Tiêu Cẩm Ngôn, nhưng hiện tại hắn đột nhiên cảm thấy có chút đồng cảm với Tiêu Cẩm Ngôn.

Nữ nhân đều muốn được hắn độc sủng, đều muốn sinh hầu tử cho hắn, đều muốn làm thái tử phi, đều muốn...

Tiêu Cẩm Ngôn xem càng nhiều chân mày càng nhíu chặt, tận đến khi trông thấy một tờ ước nguyện rất không bình thường, lông mày mới giãn ra.

Hàng đầu tiên là sinh thần bát tự, hàng sau là ước nguyện.

Tâm nguyện là, giờ cơm chiều Ngự Thiện Phòng có thể đưa một con cá chẽm tươi sống đến Tích Vân Các, không cần quá lớn, ba cân là hoàn hảo.

Dưới cùng, vẽ lên một cái mặt cười.

Hắn nhìn chằm chằm biểu tượng mặt cười kia, lại lấy ra túi thơm, so sánh với đồ án được thêu bên trên một chút, mặt cười trên giấy trông ngọt ngào thoải mái hơn mặt cười trên túi thơm.

Hắn không khỏi nở nụ cười, ai lại cầu nguyện có được một con cá kia chứ?

“Tìm được rồi.”

Lục Chiêu Diễn vừa ngẩng đầu lên thì kế bên Tiêu Cẩm Ngôn đã đưa tờ giấy qua. Hắn cầm tờ giấy, hiếu kỳ ngó xem, trông thấy câu đầu tiên liền nhịn không được cười khẽ một tiếng.

“Điện hạ, Thẩm phụng nghi này thật thú vị.”

Tiêu Cẩm Ngôn lạnh nhạt liếc Lục Chiêu Diễn, “Đừng quên chính sự.”

“Vi thần minh bạch.” Lục Chiêu Diễn thu lại dáng tươi cười, lấy sinh thần bát tự đi chế nước bùa.

Cũng không lâu lắm nước bùa đã được chế xong, Lục Chiêu Diễn bưng tới đưa cho Tiêu Cẩm Ngôn, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Tiêu Cẩm Ngôn rất tin tưởng hắn.

Tiêu Cẩm Ngôn uống xong nước bùa, nói: “Bổn cung đi xem thử.”

Nói xong liền quay gót rời đi.

Lục Chiêu Diễn cầm cái chén không, nhìn theo bóng lưng Tiêu Cẩm Ngôn vội vàng rời khỏi, lẩm bẩm, “Cũng không biết phương pháp này có hiệu quả không?”

Trong thiên điện một mảnh yên tĩnh.

Đôi mắt trong veo của Thẩm Sơ Vi nhìn chằm chằm vào bánh đậu xanh, mứt táo, bánh hoa quế trên chiếc bàn tròn, nàng liếʍ liếʍ môi.

Mới sáng sớm Xuân Hỉ đã kéo nàng dậy rửa mặt trang điểm, chưa ăn no liền bị thúc giục đi đưa túi thớm cho Tiêu Cẩm Ngôn, sớm đói đến mức ngực dán vào lưng luôn rồi.

Điểm tâm chỉ có thể nhìn không thể ăn, thực sự là quá tra tấn người mà.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói lanh lảnh của Lưu công công: “Thái tử điện hạ giá lâm.”

Tiêu Cẩm Ngôn cất bước đi vào, mặc vẫn là bộ đồ màu nguyệt bạch thêu kim tuyến long văn kia, phía trong thì lót trung y màu trắng, cùng khí chất của hắn tương tự như nhau, đều là cao quý, lạnh lùng.

Thẩm Sơ Vi nhún người hành lễ: “Điện hạ vạn phúc Kim an.”

Tiêu Cẩm Ngôn đi tới ghế, vén vạt áo ngồi xuống.

“Miễn lễ.”

“Tạ điện hạ.” Thẩm Sơ Vi đứng sang một bên, cúi đầu nhíu lông mày, nhìn chằm chằm mũi chân, ngoan ngoãn chờ đợi Tiêu Cẩm Ngôn lên tiếng.

Tiêu Cẩm Ngôn ngước mắt nhìn Thẩm Sơ Vi, nhàn nhạt hỏi: “Lần trước bổn cung trách oan ngươi, ngươi có oán giận?”

Thẩm Sơ Vi sợ thái tử gia không tin, đầu lắc như trống bỏi.

“Không có không có, điện hạ nhìn rõ mọi việc, không có phạt thần thϊếp còn thưởng thần thϊếp, thần thϊếp cao hứng còn không kịp như thế nào lại có lời oán giận?”

Tiêu Cẩm Ngôn trong lòng hừ lạnh, không có lời oán giận?

Hắn lại hỏi: “So với những chỗ khác thì Tích Vân Các có phần hẻo lánh, ngươi không cảm thấy bổn cung bất công?”

Thẩm Sơ Vi vẫn như cũ lắc đầu, “Không có không có, Tích Vân Các mặc dù xa xôi một chút, nhưng thần thϊếp ở rất tốt.”

Ngày thường thanh nhàn không bị ai quấy rầy, ai không thích?