Chương 6.1: Nguyện Vọng Của Nàng

Tiêu Cẩm Ngôn đặt chén trà trong tay xuống, nhìn một đám phi tần, lạnh nhạt nói: “Để tâm nguyện của các ngươi sớm thành hiện thực, đều đi phật đường tụng kinh một canh giờ.”

Tụng kinh một canh giờ đồng nghĩa phải quỳ một canh giờ, ai mà chịu nổi?

Từ lương viện tức giận, nhịn không được thầm mắng một câu. Thái tử đây là có bệnh? Bảo đi phật đường, còn bắt tụng kinh?

Nàng nhìn về phía Thường lương đệ, là cháu gái của hoàng hậu thì sao? Còn không phải cũng giống như các nàng đi phật đường tụng kinh?

Tiêu Cẩm Ngôn nghe xong, hờ hững lên tiếng: “Hôm nay bổn cung đi thỉnh an mẫu hậu, nghe mẫu hậu nhắc đã mấy ngày không gặp Thường lương đệ, ngươi sang thỉnh an mẫu hậu đi.”

Thường lương đệ âm thầm vui vẻ, thái tử điện hạ đây là đang đau lòng cho nàng, không muốn để nàng quỳ. Nàng nhún mình: “Tạ điện hạ nhắc nhở, thần thϊếp liền đi thỉnh an cô mẫu.”

Sau khi Tiêu Cẩm Ngôn rời đi, các tiểu chủ cũng chậm rãi bước ra ngoài cung điện.

Từ lương viện nghiến răng, không phải chỉ là cháu gái của hoàng hậu thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ?

“Điện hạ đối với Thường tỷ tỷ thật tốt, cố ý nhắc nhở Thường tỷ tỷ đi thỉnh an hoàng hậu nương nương, cứ như vậy a, cũng không cần đi phật đường tụng kinh.” Phùng lương viện nắm cánh tay Thường lương đệ, tươi cười nói.

“Đó là đương nhiên, Thường tỷ tỷ dịu dàng khả ái, được điện hạ yêu thích nhất.” Hứa thừa huy cũng cười nịnh nọt.

Từ lương viện nâng trâm cài tóc, khịt mũi khinh thường, một đám chó liếʍ, thật không biết xấu hổ!

Thẩm Sơ Vi chậm rì rì đi ở phía sau. Nàng căn bản không biết tụng kinh là cần phải quỳ tụng.

“Tiểu chủ, xin dừng bước.” Lưu công công bước nhanh đuổi theo.

Thẩm Sơ Vi dừng chân, ngó quanh không thấy ai khác, mới chỉ cái mũi mình, hỏi: “Lưu công công đang gọi ta sao?”

“Chính là gọi tiểu chủ người.” Lưu công công nở nụ cười, gật đầu, “Tiểu chủ, thái tử điện hạ bảo người đi thiên điện chờ.”

Lưu công công từ nhỏ đã theo hầu Tiêu Cẩm Ngôn, nước lên thì thuyền lên, thân phận tự nhiên so với thái giám bình thường cao hơn rất nhiều, gọi Thẩm Sơ Vi một tiếng “người” chẳng qua là khách khí.

Thẩm Sơ Vi gật đầu đáp: “Vậy làm phiền Lưu công công dẫn đường.”

“Tiểu chủ, đi hướng này.”

Lưu công công đi ở phía trước dẫn đường.

Xuân Hỉ mặt mày hưng phấn, tiểu chủ nhà cô rốt cuộc đã thành công thu hút sự chú ý của thái tử điện hạ, ít nhiều cũng nhờ công sức chải chuốt, trang điểm của cô a.

Xuân Hỉ đương đắc ý, quay sang nhìn Thẩm Sơ Vi một đầu trụi lủi... Trâm ngọc cô tỉ mỉ chọn lựa đâu? Kim thoa tinh xảo vàng óng đâu? Bước diêu đâu? Đầu hoa đâu?

Thẩm Sơ Vi theo Lưu công công đi đến thiên điện, Lưu công công quay lại nói: “Tiểu chủ đợi một lát, thái tử điện hạ sẽ nhanh chóng tới ngay.”

Nói xong liền rời đi, thiên điện to lớn chỉ còn lại chủ tớ hai người.

Trên chiếc bàn tròn ở sảnh có bày ba đĩa điểm tâm và một bình trà. Thẩm Sơ Vi tưởng rằng thái tử điện hạ cố ý chuẩn bị cho mình, bèn vén váy muốn ngồi xuống ăn.

Xuân Hỉ giật mình, vội vàng tiến lên đem nàng kéo dậy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu chủ, nơi này là chỗ ở của thái tử, chưa có sự cho phép của thái tử điện hạ thì người không được ngồi, vạn nhất bị điện hạ nhìn thấy, người sẽ bị tội bất kính.”

Thẩm Sơ Vi có chút bất đắc dĩ, quy củ trong cung, không cẩn thận liền sẽ rơi đầu.

Xuân Hỉ thừa dịp không có ai, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu chủ, trâm ngọc, đầu hoa, bước diêu trên đầu người đâu?”

Thẩm Sơ Vi cười cười bảo: “Bữa nay gió hơi mạnh, không cẩn thận liền bị gió cuốn đi rồi.”

Trên trán Xuân Hỉ đầy dấu chấm hỏi, trời hôm nay có gió sao?